Nắng thì lỏng bỏng mà chiều cứ sôi lụp bụp
Anh thấy em rồi, áo đỏ rất khoa trương
Mai mốt anh về thu gom mùa hạ phượng
Em làm ơn cởi giùm kẻo anh lộn áo với hoa
Nói gì thì nói chứ anh cũng hỡi lòng hỡi dạ
Khi em rất đàn bà lỏng bỏng húp lập thu...
_______________________
Có những cái ghen tuồng như bỡn cợt
Mà vẫn làm cho gã Đông Gioăng xuống nước quy hàng
Em là thế, cười cười, nửa thật nửa giỡn
Nhốt một đời anh trong hờn dỗi dịu dàng.
_________________________
Trời đất luân canh
Bốn mùa luân vũ
Mỗi độ cuối thu
Con sáo mỏ vàng rủ rê con sóc ngà đuôi bông lau tìm đường tản cư trốn lạnh
Thì mắc ông mắc cha gì từng chiếc lá phong đua nhau buông mình tự vẫn?
Em cứ đi đi
Tìm về miền nắng ấm
Mặc kệ ta,
Cứ ở bên này tỉnh rịnh hứng tuyết... Chơi.