ấM tRờI, rA bIểN sAvIn-HiLL...
Ấm trời, ra biển, biển tanh
Nghe như mùi sóng biển mình vỗ qua
Ô hay, cũng thấy nhớ nhà
Buồn hơn là giận đời ra đứng đường.
Ấm trời, ra biển ngó trời
Trời xanh thăm thẳm, ngàn khơi chim về
Mùa đông Bắc Mỹ não nề
Xuân reo giáp hạt bốn bề hải âu.
Ấm trời, ra biển, biển yên
Đâm lo bão tố ghé miền quê xưa
Thế thời sớm nắng chiều mưa
Lỡ thuyền không lái, gió đưa cũng chìm.
Ấm trời, ra biển ngồi lê
Thùy dương năm ngoái vẫn tề tựu xanh
Phương xa hẳn biết để dành
Chút thơm thảo tóc trên cành tương tư.
Ấm trời ra biển Savin
Chân trần nghe cát bất bình sóng điêu
Dẫu cùng xát muối mặn đều
Lòng ta lòng biển lắm chiều... xót nhau.
(Hùng Nguyễn)