Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2016

CÒN CHÚT GÌ NÓI PHỨT... (Lục bát Hùng Nguyễn)


     CÒN CHÚT GÌ NÓI PHỨT...

Từ em lộc cộc mù không
Em chăn mùa gió giữa đồng đời tôi
Cỏ xuân mới nhú lưng đồi
Màu đông đã nhuộm mồ côi ngọn tình...

Từ em nổi sóng vỗ qua
Tôi không còn ví mình là đại dương
Biển không sóng: Mấy vô thường
Chỉ là vũng nước giữa đường lấm chân...

Từ em hóa bụi bay vào
Mắt tôi đỏ nỗi nghẹn ngào trăm năm
Cười vung đứt ruột tri âm
Ai oan khiên đó, đây thầm lặng đau...

Từ em vác cuốc lên gò
Đào chôn xác lạnh, vun mồ hồn tanh
Rồi cười như tiếng vạc sành
Kêu chiều chạy nắng về lành lặn xưa...

Từ em lưng mỏng cõng người
Tôi ôm vai nhỏ khóc đời khập khênh
Bỏ chùa sang lạy miếu đình
Sao chuông đồng nứt vẫn rền đuổi theo...

..."Từ tôi lấy được em rồi
Oán xưa hờn cũ coi mòi lãng quên
Cũng đành thừa tuổi thiếu tên
Mặc mưa mặc gió mòn lên bia đời...".

                    (HÙNG NGUYỄN)

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

PHỐ NHỎ, VẦNG TRĂNG VÀ EM. (Lục bát Hùng Nguyễn)


     PHỐ NHỎ, VẦNG TRĂNG VÀ EM.

Phố nhỏ, vầng trăng và em
Cơn mơ chạng vạng đến nhem nhuốc đời
Dường trong đôi mắt biết cười
Mùa xuân miên viễn suýt mời mọc ta...

Phố nhỏ, vầng trăng và em
Cơn mơ khánh kiệt bên thềm hoàng hôn
Ngậm ngùi nhật nguyệt càn khôn
Trời trăng cách trở mảnh hồn đối phương...

Phố nhỏ, vầng trăng và em
Cơn mơ đạm bạc khát thèm mà chi
Môi người, rằm chín, cuồng si
Khoe duyên dạ ngọc chắc gì riêng tư...

Phố nhỏ, vầng trăng và em
Cơn mơ khổ hạnh từ đêm gặp người
Mùa xuân thoáng cuối dốc đời
Liệu che có khắp khoảnh trời đông nhau...

Phố nhỏ, vầng trăng và em
Cơn mơ xộc xệch cũ mèm thơ ta
Trùng trình tóc chảy kiêu sa
Xuôi vai nguyệt tận chở ba đào về...

Phố nhỏ, vầng trăng và em
Cơn mơ sắc nổi hương chìm cõi riêng
Cơn mơ đâu phải mất tiền
Cơn mơ dẫu biết hão huyền vẫn mơ...

Phố nhỏ, vầng trăng và em
Cơn mơ linh cảm cũng đem ra buồn
Khi trăng chưa bỏ đầu nguồn
Khi em phố nhỏ vẫn tuồng tích xưa...

                      (HÙNG NGUYỄN)

Thứ Ba, 5 tháng 1, 2016

Lục bát tứ tiệt Hùng Nguyễn: MÙA ĐÔNG ĐỘNG ĐẬY.



     THỊ NGẠN.
Qua sông, ngó lại mặt sông
Ô hay, gợn sóng vẫn chòng chành đưa
Qua đời, ngó lại khoảnh trưa
Ô hay, chiếc bóng vẫn chưa đủ tròn !

     HỒN CHỮ.
Một bầy con chữ co ro
Mùa đông hết dám khoe to khoe dài
Trông ai nhín chút trang đài 
Thắp cho chút nắng để bài thơ reo.

     HAI MẶT HÀNH TINH.
Buổi sáng giỡn mặt người yêu
Em cười, xấu hổ, hương chiều rồi anh
Ừ, thì gởi gió biển tanh
Coi như hậu cứ dổ dành tiền phương.

     NHỚ NHÀ QUÊ.
Trâu bò còn biết nhớ chuồng
Em đừng nhắc nhở ta buồn làm chi
Một đời trăm hận thiên di
Trăm năm một gã cu li nhớ nhà.

              (HÙNG NGUYỄN)