Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2020

MỘT MÌNH CHIỀU THU ĐÔNG. (Thơ Hùng Nguyễn)

          MỘT MÌNH CHIỀU THU ĐÔNG.

Chiều dưng gió lớn, lòng theo gió
Thổi tốc trăm năm cuốn bụi mờ
Tưởng bay ra biển là thôi nhớ
Có biết ngàn đời đã tóc tơ.

Ta đong nỗi nhớ bằng cơn lũ
Theo triều con nước nghịch mùa thu
Mai trơ xóm vắng, nhìn nhau cũ
Thương thắt ruột gan cõi mịt mù.

Biết em lặng lẽ từng chiều khóc
Mưa gió đời nhau tan nát lòng
Ta ngồi đau đớn từng chén tống
Rượu hóa thành sông:
Chiều lập đông.

                              (HÙNG NGUYỄN)