Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Thơ Hùng Nguyễn - (Trang 25)

VƯỜN THU TRĂNG SẼ CHÍN MUỒI
                                        
Ta bỗng rùng mình. Ồ! Thu sang
Vườn ai nhếch nhác lá khô vàng
Bao mùa xưa đã... trăng du đãng
Em đếm làm chi nhịp ngựa hoang.

 Ta ở muôn trùng, em biền biệt
Nhìn nhau, trăng cũ thắp đôi miền
Bên ta chưa khuyết, em bán nguyệt
Mấy dặm Thu tàn nẻo đoàn viên?

 Ta biết lòng mình hung hăng sóng
Để bến ai ngồi hóa vịnh rong
Mùa Thu biển mặn cùng em khóc
Trăng biết gì đâu cũng chập chùng

 Ta yêu em, rồi ta... rất thương
Cành đau lá chết lắm đoạn trường
Một mình ngồi vá trăng vô lượng
Thắp sáng đường về ngựa thập phương

 Ta muốn về. Ta muốn về thôi!
Cùng em đêm chuốc "Dạ quang bôi"
Uống say, đốt sạch mùa buồn tủi
Ngủ dưới vườn Thu trăng chín muồi.
  
_____________________________
  
       tÍn HiỆu ĐèN vÀnG.

Có mò trong ngực người yêu
Mới hay đi mãi cũng nhiều rủi ro
Buồn -Vui... bên nhỏ bên to
Nhịp tim thắp thõm những hò hẹn... điêu.

Có mò trong váy người yêu
Mới hay nắng sớm mưa chiều luân phiên
Cỏ thu rối rắm đôi miền
Qua ghềnh, vọng thác xô nghiêng phận mềm.
  
________________________________
  

     đỜi ĐờI eM tHơM.

Chiều ôm vóc lụa chua lòm
Hôn tay "bốc mắm" nghe thơm quá chừng
Lẽ nào tình đã tiệt trùng
Hay thương nhau quá, đâm khùng, bậu ơi!

                                   (HÙNG NGUYỄN)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét