dÁn LạI bÓnG mÌnH.
Tôi ngồi dán lại bóng mình
Chiều vênh vếch nắng, tôi vênh vếch... cười
Quê xưa, rách giữa lòng người
Xứ ai, tơi tả giữa lời ghen tuông...
Tôi ngồi dán bóng lên tường
Bật cười kha khả, đâm thương hại mình
Nắng chia ba góc... vô tình
Chân dung lập thể tượng hình (...) Em.
Tôi ngồi thổi tấm bóng khô
Dán trang cổ tích vào tờ vị lai
Phía này thái tử bỏ ngai
Phía kia cung nữ xỏ hài rút êm.
(Hùng Nguyễn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét