Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014
SINH NHẬT EM & THƠ TÔI GỞI. (Thơ Hùng Nguyễn)
sInH nHậT eM vÀ tHơ TôI gỞi.
(Đêm người hoa rượu mừng sinh nhật
Bao luận điệu cười đổ ra sân
Ta ngồi bó gối. Buồn. Thất trận
Thu mình "ôn cố" để... "tri tân")...
Vai người mỏng mảnh sao gánh nổi
Dẫu nửa đời ta cũng cô hồn
Mới cười Từ Hải chiều khốn đốn
Chưa kịp Sở Khanh đã lắc đầu
Phong hoa tuyết nguyệt ăn trong máu
Hào khí chôn vào váy mỹ nhân
Rượu leo reo suối..., sông lận đận
Sao chở đò chiều về bến khô?
Liếc trộm đất trời mà xấu hổ
Đường cùng lực tận, áo gấm đâu?
Đất ta bất trắc, chim nhác đậu
Người lỡ bước vào. Khiếp. Bước ra...
Ừ nhỉ,
Dường như khi tối dạ
Là trút câu thơ xuống lòng người...
(Hùng Nguyễn)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
NẤC
Trả lờiXóaTình đâu như rừngThu
Để buồn anh trút lá?
Em vẫn tròn nguyệt Hạ
Người nỡ giăng mây sầu?
Lẽ nào ta mất nhau
Biển vừa dâng đã cạn
Dòng chưa đến mùa ngâu
Sao ngập trào nước mắt?
Gió đâu mà trăng tắt?
Đêm dật dờ bóng mây
Nép tay mình em khóc
Thôi mất rồi bờ vai.
TÊN ĂN MÀY THA HƯƠNG, GÃ THẤT HỌC MA THUẬT CHỨ ĐÃ TỰ TỬ.
Xóa