Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017

MÙA TRĂNG... (Lục bát tứ tuyệt Hùng Nguyễn)

       ĐÒ KHUYẾT CÙNG TRĂNG.

Mây ngàn hạc nội miên trường
Tiếng Trương Chi động lên vườn nguyệt xưa
Đò cong sợ dáng trăng thừa
Vớt lên một khuyết cho vừa lứa nhau...

        ĐÊM THỊ NGẠN.

Ngón tay người lướt nguyệt cầm
Dưng khua phật tánh nảy mầm trong ta
Sinh linh cát bụi Hằng hà
Đêm ta thị ngạn, em và trăng... tươi.

       ĐIỆP ÂM.

Đi tu cũng giống đi tù
Nhớ đời thì ít nhớ m. thì nhiều
Quỷ yêu cũng giống người yêu
Ít khi lộ diện lại nhiều hóa thân.

       CHUYỂN GIỚI.

Đôi khi ta rất đàn bà
Sợ đời vô chủ, sợ già xấu đi
Đôi khi ta cũng nhu mì
Sợ tay vấy máu, sợ đi ngược đường.

          VỀ NGƯỢC.

Xoay đầu về ngược không gian
Nước non bao dặm mây ngàn bế quan
Quay lưng về ngược thời gian
"Giai nhân tự cổ" sang ngang mất rồi... 

          THỊ XÃ ĐÈN DẦU.

Nhớ xưa thị xã đèn dầu
Dắt em dạo phố, phố nâu màu Hời
Con trăng nhầm đất lẫn trời
Đậu lên cửa miệng em cười... sáng trưng.

         PHÚT THẬT LÒNG.

Ở đời ai muốn vô tù
Chẳng qua lỡ miệng: Trượng phu anh hùng
Đàn ông đành ráng vẫy vùng
Chớ ai mà dám giỡn cùng đạn bom.

        THỊ XÃ KHÔNG ĐÈN.

Nhớ xưa thị xã không đèn
Tình ngon nhờ lũ chó quen hơi người
Nửa đêm em lúng búng cười
Bởi răng mắc ngậm đôi lời rất... hư. 

     CHÚT ĐỜI LẶNG LẼ.

Không khai thì bảo rằng lì
Lục lâm thảo khấu đẹp gì mà khoe
Văn chương đâu phải là nghề
Chẳng qua nhỏ lửa kẽo khê chảo đời. 

       MÔI XƯA...

Môi hồng xưa chửa kịp hôn
Chừ trăm năm gọi vô ngôn mất rồi
Phải sông, bên lở bên bồi
Đôi ta lở cả đành ngồi xót nhau.

          CUỐI TUẦN.

Rượu ngon là bởi trăng tròn
Chưa say là bởi rượu còn nửa chai
Chơi dai là bởi đêm dài
Thơ hay là bởi ngày mai cuối tuần... 

          NGUYỆT...

Tròn lên em, sáng lên em
Vài ba hôm nữa là đêm rằm rồi
Cuộc chơi sấp ngữa luân hồi
Nguyệt ơi, tất tả một trôi không dừng.

         SÀI GÒN ĐẤY EM.

Sài Gòn không chỉ mỗi dơ
Sài Gòn còn lắm câu thơ đáng tiền
Em chơi, ta chẳng thấy phiền
Coi như em dạo chợ phiên Sài Gòn...

                 NỬA ĐÊM.

Mười hai giờ... Mười hai giờ...
Một dòng nước miếng ướt bờ môi cong
Vang hơn cả tiếng thạch sùng
tiếng ta chắt lưỡi bên vùng chiêu quân. 

            ĐÔI BÊN...

Bên kia sông núi ngàn trùng
Bên này hào khí chập chùng hoang mang
Sóng hung vỗ biển điêu tàn
Trời thôi tĩnh buổi em tàn nhẫn đi.

             VÔ TRẦN.

Em về, hào phóng đam mê 
Em về, phong tỏa bốn bề an như
Em cười, hoàn hảo chân thư
Em xui ta hóa thiền sư vô trần. 

           DẤU CHẤM HẾT.

Hết mơ áo gấm về làng
Một quan tài lạnh, nhà quàn hẩm hiu
Tiếc gì xương cốt hỏa thiêu
Chỉ lo biên giới mưa chiều, hóa vôi...

             HƯƠNG QUÊ.

Máy bay qua mấy biển rồi
Sao hồn vía vẫn nặng mùi cá kho
Đi tìm chi bến tự do
Mà lòng chật hẹp con đò mé sông...

          TÊN TUỔI.

Chánh quyền thường sỉ nhục ta
Nếu không phản động cũng là lưu manh
Thắng thua vua giặc cũng đành
Chỉ e bia miệng vô danh, dị òm!

             PHẠM GIỚI.

Giá xưa em chẳng đi chùa
Thì ta đã trọn một mùa sa di
Lòng Tham theo lá quét đi
Em qua vung vãi Sân Si ngập chùa.
 

                                   (HÙNG NGUYỄN)

1 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa