Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2019

BÊN CHIỀU BIÊN GIỚI. (Thơ Hùng Nguyễn)

      BÊN CHIỀU BIÊN GIỚI. 

Chiều lên Lao Bảo sương đùng đục
Biên giới đêm này hẳn lao đao
Ta quăng đót thuốc, so vai áo
Nhốt ấm rượu trưa chợ Đông Hà.

Ta ngồi bên hữu, mây lèn đá
Gật gù khuynh tả, lá chen sương
Quê mẹ - Xứ người: Dang nửa bước
Sao lòng trĩu nặng khó nhớm chân.

Ta liếm ngón tay tìm hướng gió
Cái lạnh se se phía Nam Lào
Bốn cõi trùng vây, mây độc đạo
Cờ lau trở ngọn trắng Khe Sanh.

Cỏ xanh tầm mắt đầy Tha Khét
Đâu vết ngựa hồng sương thảo nguyên
Biết qua có kịp mùa bán nguyệt
Thắp nửa trăng mờ phố Sê Pôn.

Đường qua biên giới như ra trận
Gượng cười lạnh lẽo gác tử sinh
Gối mộng yên hàn, hồn hóa lính
Mơ màng thương nữ "Hậu Đình Hoa".

Ta chào các ngươi: Kinh chào Thượng
Mai mốt ta rồi cũng man di
Lửa Mọi hừng lên nhen hào khí
Đêm này tốt thí vượt Mê Kông.

Ta chưa đủ lửa nung hảo hán
Đối mặt quân thù vẫn hơi run
Tần ngần, tiếng đạn reo đầu súng
Không biết có làm ai tử vong?

Ngày mai rượu nguội bên kia núi
Là biết vượt biên thất bại rồi
Bên lề cửa khẩu tươi đụn mối
Có gã chôn đời, táng cuộc chơi.

Nước mắt mẹ già còn đâu khóc
Bạn học nguôi đau, đi lấy chồng
Ờ, thì... như gió qua vườn trống
Thổi mấy cho đầy một hư không?

                       (HÙNG NGUYỄN)

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét