Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2020

DÊ BẤT ĐẮC DĨ (Hồi ký Hùng Nguyễn)

                   DÊ... BẤT ĐẮC DĨ.

       Đàn ông ai mà chả dê🐐🐐🐐, nhưng thà cố tình dê mà bị chửi thì cũng đáng đi, đằng này lão già tui trong đời bị hai vố lườm nguýt vô diên mà đành cắn răng chịu trận, đúng là ngừ gian mắc nạn.


      -Lần thứ nhất: Năm đó tui chơi ngu ngu, bị lên trại cải tạo A.30 (tỉnh Phú Khánh) để mần lại cuộc đời, trải qua lắm nghề lắm nghiệp rồi sau mới về làm lao động ở đội trồng rau của trại. Chuyện xưa kể lại cho dui chớ hồi đó đói xanh xương luôn, ở tù mà no gì nổi, tụi tui có khả năng ăn được bất cứ cái giống động vật nào cục cựa. Làm đội rau thì rau khỏi lo thiếu đi, chỉ thèm chất thịt đến mất luôn ý chí lẫn lý tưởng.
     Rau trồng bằng phân bắc (cứt người) nên tốt cực kỳ, đặc biệt là thường có có giống Nhái nhảy lưng tưng trong các bụi rau muống, bụi cải bẹ xanh. Tụi tui vẫn đùa mà thật là con Nhái lớn hơn con bò vì lâu lâu trại có làm thịt bò cho tù ăn, nhưng khẩu phần mỗi ông tù là miếng thịt bò nhỏ hơn con nhái. Thế đấy, nên bữa nào bắt được ít con Nhái là có quyền mở tiệc cứ như tiệc Tào Tháo đãi Quan Công í.
      Một sáng nọ, tui có nhiệm vụ cắt giao cho nhà bếp cơ quan (Ban giám thị trại giam) mấy chục ký cải bẹ xanh. Hehe, có con nhỏ tên Sương tù vượt biên dân Nha Trang ra nhận rau, con nhỏ này là dân biển,  da nó đen như bánh ít lá gai nhưng có duyên cực kỳ, tui vẫn thường tán tỉnh nó mà nó cũng tỏ ra có tình cảm với tui dữ lắm (bằng chứng là nó hay ăn cắp đồ ăn nhà bếp cơ quan để đem cho tui ăn), hehe, tui hồi đó nhỏ con, xấu trai nhưng đào hoa số một đó nhe. Bữa đó, con Sương ngồi đối diện với tui phía bên kia rò cải đối diện với tui đang nhổ cải lên cho nó bó lại từng bó. Mẹ ơi, mắc chứng gì hổng biết mà sáng nay Nhái nhảy ra quá chừng, mới nhổ đâu hết nửa rò mà đã nắm đầu được năm em lận vô lưng quần rồi, cả hai đứa khoái quá cười ha hả hí hí đã thèm luôn.
     Lại một em Nhái nữa nhảy ra, nhưng con quỷ này nhảy lanh quá, tui với con Sương xúm chụp hai ba ba phát mà cũng hổng dính, tui biểu con nhỏ ngồi yên đó để tui dứt điểm cho, nó ngồi yên còn tui thì giá tay lên sẵn sàng đợi chụp theo hướng nhảy của ông nội Nhái này.
     Canh chính xác và a lê hấp là tui chụp liền, hehe, dính liền nha. Nhưng... hỡi ôi, con Nhái đâu hổng thấy mà nắm họng ngay cái... búm (to bằng con Ếch🐸luôn) của con Sương.
      Bạn đoán ra tình hình lúc đó rồi đấy. Con nhỏ Sương sững mặt ra rồi chuyển từ da đen bánh ít lá gai ra da đen cứt chó, nó dòm tui như lính lê dương dòm mặt Việt minh vậy. Còn tui hả, tui chết siếng như bị điểm huyệt trong truyện tàu vậy, quên luôn chuyện rút tay ra.
       Thế là xong béng câu chuyện tình thơ mộng của anh chàng thi sĩ áo sọc và nàng mỹ nhân ngư vá lưới. Sau này có dịp ngang qua nhau chỉ còn là đôi mắt nguýt muốn rách toang da mặt. Hu hu, buồn thật...


    -Lần thứ hai: Thế là tui có thêm cái nghề Sơn nước sau khi từ giã không hối tiếc cái nghề kim hoàn đầy rẫy sự tích cực mưu mẹo và cái nghề xe khách đầy rẫy sự cô hồn các bác. Tui học nghề sơn nước từ một ông anh cột chèo họ đâu hơn một năm rồi tự ra riêng đi nhận thầu công trình.
Hình như đó mùa hè năm 2001 thì phải, tui nhận sơn lại căn nhà của bạn của bạn một chị đồng nghiệp kinh doanh thời trang mỹ phẩm với bà vợ quê mùa của tui. Hợp đồng kết thúc đúng hạn, đúng giá, hài lòng cả hai bên AB. Ngày cuối cùng bên thi công phải hoàn thành khâu vệ sinh tổng thể để bàn giao cho chủ nhà.
     Hôm ấy, tui cũng phải xắn tay cùng đám thợ để cho kịp kết thúc trong ngày. Cả mẹ con chủ nhà cũng hăng hái tự nguyện phụ giúp. Mẹ khoảng trên 45, cô con gái 20-21 tuổi gì đó đang mang cái bụng bầu chắc cũng được 5-6 tháng. Cô nhỏ múp rụp, cao ráo, chỗ nào ra chỗ nấy, đẹp trên trung bình nhiều. Tội cái đám lính của tui,suốt gần nửa tháng cứ nuốt khan nước miếng, đứng lên ngồi xuống khó khăn bởi cô nhỏ ngày nào cũng hồn nhiên vô tư bận cái  loại quần thun ôm quái quỷ, nó chẳng có công dụng gì khi nhiệm vụ chính là phải che đậy cái cục u ngồn ngộn như cái mu rùa trên bàn thờ của thầy bói đui Bốn Tài phường Sáu. Cũng may, tui coi nó như hàng con cháu nên lòng cũng không mấy chộn rộn, nhưng con mắt đàn ông nào mà chả như cây đinh, làm sao mà không cục cựa theo cái chuyển động của cục nam châm hình trái su kia chứ.
     Chiều xuống, tất cả xúm nạo vết sơn khô nhểu trên nền nhà trong quá trình sơn. Dụng cụ nạo là một mảnh nhựa cứng mỏng bằng bàn tay, nền nhà gạch men nên chỉ cần ủi một cạnh miếng nhựa là sơn dính bám sẽ tróc ra mà không phải làm trầy xước nền nhà. Bầy thợ tụi tui thì chuyên nghiệp rồi, coi như trò chơi thôi, còn mẹ con bà chủ thì ngó bộ khó ăn rồi. Tui biểu thằng Phúc đệ tử ruột kèm cặp bà chủ mẹ, còn tui hạ mình xuống hướng dẫn con chủ nhỏ. Nói ra mang tội chớ dù gì cũng bữa cuối rồi, biết thuở nào mới được diện kiến... sơn khê lần nữa đây?
     Tui với nó đối diện xéo xéo nhau, con nhỏ ngu tổ nội, tui thao tác làm mẫu cho nó coi rồi lại cầm tay nó chỉ dẫn năm lần bảy lượt mà nó làm cứ như mấy ông bà già tai biến mạch máu não vậy, lại còn nhõng nhẽo nũng nịu chú ơi chú hỡi hoài. Tui vừa khoái vừa bực mình vì mất thì giờ quá đi. Tui nghĩ trong bụng thôi thì thao tác làm mẫu cho nó coi lần cuối mà không được nữa thì kệ cha nó, nãy giờ lén ngó cục nợ cũng ớn rồi.
      Nó ngồi bệt đối diện với  tui, tui vừa luôn miệng nói coi nè coi nè vừa luôn tay đẩy tróc từng mảng sơn đóng khô trên nền gạch men.
     Mẹ kiếp, đúng là người hại khó chết chớ trời hại là chết chắc luôn. Tui đang đẩy mạnh miếng nhựa mạnh mẽ từng nhát ngon trớn, thì... phụt một phát, vệt sơn khô mà không dính trên nền báo hại tui trượt thẳng nhào vô mình con nhỏ, mà tai hại hơn là cái tay tui đã văng mất miếng nhựa lại còn chụp nguyên con vô cái ổ bánh mì thịt nóng hổi của nó.
     Thế là bạn đã hình dung ra tình huống lúc đó rồi nhé! Cũng y như hoạt cảnh mười năm trước. Thế là, chú cháu tui vĩnh biệt nhau trước cả buổi nhậu tất công chiều nay mà không tốn lấy một lời từ giã.
Thế đấy, cuộc đời đôi khi cũng đáng để gọi là vô thường lắm chứ, muốn làm người tử tế một chút mà tai nạn tào lao vẫn có thể xảy ra. Thôi thì, đã mang tiếng là đàn ông thì thà dê dê🐐🐐một chút, đúng nơi đúng lúc cho nó đáng yêu nhé, bạn?
 

                                      (HÙNG NGUYỄN)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét