Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2020

Thơ Vụn (Hùng Nguyễn)




Màn đêm rách lủng bao nhiêu lỗ
Mà để trăng sao rụng xuống vườn
Da em trắng bóc nhìn xấu hổ
Vụt sáng bừng lên vá nõn nường.



Ngày em tóc xổ giếng đầy
Ta còn mớ ngủ trên cây bông gòn
Em giờ tóc đã suối mòn
Ta về lặng lẽ múc bòn rút em.





0 giờ anh dậy đi tè
Nước non hào phóng sè sè cuồng lưu
Bên kia mấy nhớ mấy yêu
Bên này góc tối buồn hiu hắt buồn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét