Thứ Hai, 18 tháng 5, 2020

CÒN CHÚT GÌ GIỮ LẠI... (Tạp Thơ Hùng Nguyễn)


          CÒN CHÚT GÌ GIỮ LẠI...

Cái áo ăn nói vẫn tinh tươm mùi vải mới
Cái quần thời trang vẫn nếp gấp thượng lưu.
Cái đầu vẫn thông minh với bộ óc của một thằng cha thất học...

Tôi thật sự kính nể tôi...

Tôi ra gió mình trần thân trụi
Vẫy tay chào lần cuối địa ngục anh em
Tiếng đạn đã nổ ngập ngừng, cầu may, hú họa
Vượt tường âm thanh nhanh đến nổi thần kinh không kịp phân tích cái đau...

Tôi cám ơn những mảnh đạn lạnh lùng mà có mắt...

Đâm toạc vào tam tinh,
Xé tét bờ ngực thư sinh,
Xắt lát xương bánh chè,
Khai mạch máu phun như khai mương dẫn thủy...

Tôi chân thành ngưỡng mộ tôi:
(Cái khôn vặt của gã nông dân trước giờ đem lúa nộp vào kho Hợp Tác Xã)
Biết ở trần, quần xà lỏn khi vượt qua bốn lớp hàng rào...

Rách thịt da, rách quãng đời trai trẻ
Để giữ nguyên lành bộ quần áo... má cho.

                         -------(HÙNG NGUYỄN)---
              *Hôm nay, 6/5/2020, kỷ niệm 44 năm thua trắng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét