Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2020

NGHE. (thơ Hùng Nguyễn)


          NGHE.

Buổi sáng,
Đứng bên ngoài cổng giáo đường
Nghe hồi chuông nhà thờ đổ
Tôi ngửa mặt nhìn lên bầu trời
Sao trời có thể rộng lớn và xanh đến thế?

Buổi chiều,
Ngồi một mình trước cổng tam quan
Nghe tiếng chuông chùa rót
Tôi cúi đầu nhìn xuống chân mình
Sao đất có thể gồ ghề và chông chênh đến thế?

Nửa đêm,
Chổng mông rình vào khe cửa lạ
Nghe tiếng cô ấy thở dài
Tôi vịn ngực trái mình, nổi cáu
Sao trái tim con người gõ chi mà dã man đến thế?
 

                                    (HÙNG NGUYỄN)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét