Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2020

TẢN MẠN GIỮA PHỐ VÀ RỪNG. (Thơ Hùng Nguyễn)

        TẢN MẠN GIỮA PHỐ VÀ RỪNG.

Người phố lên rừng, rừng mở cửa
Đêm trăng nhờ, lá rẽ hồn sao
Ta run khan nằm co tâm bão
Nai tát đêm đầy giấc Lương sơn
Hỡi ơi, thiên hạ bao nhiêu lớn
Mà chí cùn trơ vỗ trăm bề
Thâm nghiêm nội sử trăm dòng lệ
Đêm ướt ruột gan, đêm vỡ lòng.

Người rừng về phố, ngơ ngác phố
Áo gái thập phương đỏ xanh chiều
Lang thang ngang dọc thơm đào liễu
Nửa hồn dã thú bỗng thành mây
Bềnh bồng trời đất, ta run rẩy
Dõi mắt xa vời, mắt biếc đâu?
Quên để trên rừng lòng thảo khấu
Về phố như nai lạc bẫy người.

Khi ta vô rừng, rừng hào sảng
Tiểu yến lục lâm những đêm dày
Có tàn tro lá bay thơm váy
Có ngọn khói tàn yếm hương trôi
Đêm trường gối mộng lên đụn mối
Nửa cuộc công hầu đã sắc không
Liu riu suối chảy về trăm động
Là chở tình ta nhập vô thường.

Khi ta về phố, ngàn phố chết
Hồn ma chen chúc giữa bụi đời
Người muôn năm cũ lòng vừa mới
Sĩ khí lạnh lùng chợt rêu phong
Mẹ ta chênh chếch chiều đổ bóng
Nghiêng xuống ngàn thu dáng sơn hà
Về đây ta chết như khách lạ
Gục xuống bên đường phố nhớ quên.

...
(Người phố lên rừng, rồi về phố
Thay hồn đổi xác, phố ly khai
Người rừng ra phố,về rừng lại
Ngọn cải Tàu bay cũng nghẹn ngào?)
 

                    (HÙNG NGUYỄN)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét