VỀ KỊP PHỐ XUÂN.
Hồn nhiên như phố cũ
Em về gội cơn mưa
Ngàn năm rêu đá phủ
Xanh tóc người năm xưa.
Đường nào đi xứ lạ?
Lối nào về phố quen?
Chân xa nào hối hả?
Kíp ngoại ô lên đèn.
Tháp cúi đầu trầm mặc
Khóc một đời sông trôi
Sao không về vuốt mắt
Chiều chết nắng lâu rồi?
Em lên xe bến khách
Em xuống đò bến quê
Con nhạn hồng lanh lảnh
Hót chi, buồn tái tê.
Mùa lá bàng vừa đỏ
Em về thành cố nhân
Bên thềm như sáo nhỏ
Nhảy bước chào, phù vân.
XUÂN GỌI EM VỀ.
Không còn ai bên đời
Em về ngày tinh khôi
Khoảnh đời ta vô lối
Mùa chợt xanh hé mời.
Khi em về thênh thang
Vườn ta gió quên mùa
Trên môi cười lá múa
Xuân len lén nụ vàng.
Giữa hai miền quạnh quẽ
Trái tim người rỗng không
Bước chân thầm ảo mộng
Ta chợt nắng: Em về!
(HÙNG NGUYỄN)