Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2021

DẶN DÒ CON CHÁU. (Thơ Hùng Nguyễn)

          DẶN DÒ CON CHÁU.

Mai mốt ta về lên Thọ Vức*
Một lòng tạ tội với tổ tiên
Trót lỡ nửa đời đi ra biển
Quên mất non sông mấy lở bồi. 


Ngày xưa sanh giặc đi tứ xứ
Nợ cả lầu xanh, nợ giang hồ
Lòng người rộng hẹp, ta phấn thổ
Kiếp này kiếp nữa trả sạch không? 


Lần cuối ta về không hộ chiếu
Từ giã cuộc chơi, ai khứ hồi?
Xuôi tay thú nhận đời đã mỏi
Con tốt ra rìa, nghỉ, buồn thiu. 


Con cháu đặt đâu ta nằm đó
Miễn hồ ngửa mặt thấy trời xanh
Hễ nghiêng là chạm người bên cạnh
Như thuở sinh tiền đã ngoéo tay.

 
Trời thương giấc mộng đời xiêu dạt
Còn chốn an cư để giật lùi
Chiều chiều khói ấm thơm hương củi
Không biết người nào đỏ mắt đây? 


Ta sẽ bình yên cuộc mả mồ
Ngàn năm khoái hoạt gió ngàn bay
Kiếp sau, ví dụ, còn quay lại
Ta biết tìm Em ở đâu rồi! 

                 


  (HÙNG NGUYỄN)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét