CUỐI NĂM SOI GƯƠNG.
Rảnh tay o bế lại mình
Những hoang phế cũ thình lình mới toanh
Cái mặt là của để dành
Đôi ba nhăn nhúm hóa thành... có duyên
Con tim là của đáng tiền
Xài sang cho đã giờ tiền mãn... xuân
Săm soi tủi tủi mừng mừng
Lòng em mới quá, độ chừng... hồi dương.
(HÙNG NGUYỄN)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét