VỘI VÀNG CHI LẮM, BẬU ƠI!
Bậu dìa chốc lát rồi đi
Để qua ngơ ngẩn ngồi lì mặt ra
Cách nhau muôn dặm đường xa
Cớ sao đi vội bỏ qua một mình?
Bậu dìa nhấp nháy rồi thôi
Qua chưa kịp ngửi cặp môi quen mùi
Đời nhau trót hứa buồn vui
chung chia, sao bậu tới lui vô chừng?
Bậu dìa liếng thoắng rồi... im
Vòng tay ngượng ngập qua tìm hơi xưa
Đất trời kẻ nắng người mưa
Thịt da bậu ấm sưởi vừa lòng qua.
Bậu dìa trăng mọc rồi tàn
Bóng qua bóng bậu chảy tràn vào nhau
Phải xưa duyên phận cau trầu
Lấy chi thấp thỏm còi tàu sân ga.
Bậu dìa nghiêng ngó rồi xa
Kịp đâu thấy nổi những qua nhớ người
Cứ làm ra vẻ vui cười
Đâu hay qua khóc ướt trời riêng qua.
Bậu dìa, qua dỗi rồi... thôi
Hơi đâu để bụng mây trôi ngang trời
Phập phồng đêm ngắn tình vơi
Ngồi chưa nóng đít bậu rời qua sao?
Bậu dìa hun cái rồi đi
Coi như làm dấu phòng khi lạc lòng
Qua ngồi bụm má mùa đông
Giữ môi bậu lại hương nồng thủy chung.
(HÙNG NGUYỄN)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét