Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Thơ Hùng Nguyễn -(Trang 13)

  
      Cô hồn thượng hưởng Vu Lan.

Cô hồn hớp ngụm rượu Ngâu
Em đầy ngập chén nhiệm mầu Vu Lan
Ngón tình bắt ấn Kim Cang
Anh quên thân thế quy hàng bóng duyên
Cũng đành say nửa đời nghiêng
Để em làm dáng bên miền mây mưa...

Cô hồn ngậm búng rượu trưa
Phun lên - Mưa xuống - Say chưa, Ngân Hà ?
Thưa em, anh kẹt ta bà
Ba ngàn thế giới đâu là cõi em ?
Mà buồn như nắng khóc đêm
Mà say như mật ướt mềm đôi môi...

Cô hồn ngả mặn lâu rồi
Ngủ chay không nổi lên đồi hái hoa
Hoa trắng để kính mẹ cha
Hoa hồng xé vụn vãi ra dòng đời
Chắp tay mấy xá xá trời
Hồi chuông thất tiết nuốt lời - Tịch liêu
Ôi chao, kinh nhạc cầu siêu
Lê chân âm khí theo chiều về đâu ?
  
________________________________

                            
      Nửa đường Tây Trúc.

Đêm nay dạ yến Bàn Tơ Động
Chẵng biết Đường Tăng có về không ?
Quan Âm thất tiết thành bồ tát
Thích Ca bất giới ngộ thiền tông
Ngửa mặt càn khôn chìm môi mắt
Sấp lưng nhật nguyệt nổi đùi mông
Đạo trời nhân quả tình sinh dục
Không sắc ?!?! Chàng ơi, em sắc không ?
   
___________________________________

                                     
                     tHuẦn HóA.

Ta co ro trong chuồng tình em nhốt
Ngẩn ngơ nhìn thiên hạ đứng tung hô
Đêm khát mật sa cơ vườn blog
Té vào lòng em tan mất mộng hải hồ.

Em treo bãng đỏ "Coi chừng thú dữ"
Vỗ về. Cười. Thế, ... vạn tuế anh yêu !
Thời oanh liệt... còn đâu - Nằm ngắc ngứ
Em thủy chung - Ta đâu dám đổ liều.

Ta hư... Thơ em buồn như trấu cắn
Tận kiếp sau, thương quá, cứ ngậm ngùi
Xóa entry - xóa lời buồn cay đắng
Xóa comment - rấm rứt khóc niềm vui.

Ta hiện đại ? Tình ta, thời đồ đá
Thương bốn mùa bất kể đến ngày đêm
Ta hoang dã - Tình em nuôi thuần hóa
Nụ hôn thơ xin post cám ơn em.
  
_________________________________

                                  
     nHặT tRêN lƯnG gIó.

Lang thang nhặt được một người
Ngồi bên quán cỏ hát lời tri âm
Gió miền vô hướng căm căm
Tóc mai cũng lạnh... tay cầm tay nhau.

Lang thang nhặt được cuộc tình
Liêu trai nhan sắc tận nghìn trùng xa
Luân trầm mấy cõi thịt da
Gió đi mặc gió - Chiều qua mặc chiều.

Lang thang nhặt được hồ trường
Của ai uống dỡ nửa đường bỏ quên
Thì say cho cạn tuổi tên
Người như nhang khói thắp đền phù hoa.

Lang thang nhặt được... lại mình
Chắp tay quỳ giữa trang kinh Di Đà
Sá gì hạt cát Hằng Hà
Mà trời ngăn gió phù sa về người...
  
_______________________________

                                      

     âM âM tIếNg GọI mIềN xƯa.
                                   
Về thôi Ta, về thôi
Nắng đã bên kia đồi
Vườn trăm năm tóc rối
Sợi bạc xuống ngày trôi.

Về thôi Ta, về thôi
Chuông nguyện hồn đã hối
Chim chiều lời đã mỏi
Tình chiều đã nằm nôi.

Về thôi Ta, về thôi
Nước chảy lục bình trôi
Bên kia bờ lở lói
Bên này sông bãi bồi.

Về thôi Ta, về thôi
Ôm vầng trăng nông nổi
Mùa chiến chinh trẫy hội
Lửa tàn... Trăng chết thôi.

Về thôi Ta, về thôi
Đêm thiết yến bên đồi
Thắp mặt trời miền tối
Nhật nguyệt giờ có đôi.

Về thôi Ta, về thôi
Rượu lạnh, hề ! Ly bôi
Vó bụi, hề ! Gối mỏi
Tấc thép, hề ! Gãy đôi.

Về thôi Ta, về thôi
Núi sông, hề ! Thiên lôi
Như Nguyệt, hề ! Lầy lội
Lưỡng Sa, hề ! Buông xuôi.

Về thôi Ta, về thôi
Mai sớm cười nửa môi
Nhơi bữa cơm tử tội
Rồi về với nhau thôi.

Về thôi Ta, về thôi
Đá Vọng phu bệt ngồi
Mắt người xưa rất tội
Đỏ một đời chia phôi.

Về thôi Ta, về thôi
Đóa Dã Lan úa rồi
Vàng chưa mà trăn trối
Lịm trên câu thề bồi.

Về thôi Ta, về thôi
Tay em kín luân hồi
Ta gục đầu hấp hối
Trên đùi em,
Thế thôi...
   
______________________

                      
              Điếu Thu.

Ta viết bài thơ tế mùa thu
Thương màu nắng chết, chết êm ru
Hoàng hôn khờ đặc như say rượu
Mở ngực tình nhân - Liếc - thụy du.

Ta viết bài thơ điếu mùa thu
Dỗ người chinh phụ khóc chinh phu
Biên cương tím lá hồn lính thú
Về nhà ? Hương sắc cũ âm u ?

Ta viết bài thơ khóc mùa thu
Tam thu thất hẹn - Hẹn ngàn thu
Độc hành mắt lạnh, ta dã thú
Dõi bóng người xưa - Tủi - Phù du.

Ta viết bài thơ lạy mùa thu
Chiều nay nhang khói thắp mịt mù
Lên mây ân ái - Trời... vần vũ
Vãi lá vàng bay... Chết chưa thu ?

 ____________________________

              
          CƯNG...

Anh có bao giờ dám thờ ơ
Đàn ông ai tiểu tiết bao giờ
Hôm qua em lạc anh giữa chợ
Là lúc anh mò trúng... túi thơ.

Anh có bao giờ dám vũ phu
Yêu em không hết lấy chi thù
Mắc gì mưa lớn mà đúng hẹn
Anh tát cho chừa thói yêu ngu.

Anh có bao giờ dám mắng em
Cặp mắt rưng rưng thấy đã thèm
Thôi đành nạt khẽ : Đồ... dễ ghét
Em cười toe toét, cuộc tình... êm.

Anh có bao giờ dám say sưa
Em, Thơ, chút Rượu... đã đủ vừa
Em cười chi với anh bạn cũ
Anh tắm rượu chiều như tắm mưa.

Anh có bao giờ dám ăn gian
Của em, em cứ giữ kỹ càng
Ai bảo trời cho da em trắng
Anh lạc... môi hôn xuống... ngàn vàng.

Anh có bao giờ dám bỏ đi
Tình em nghiêm túc quá cuộc thi
Em ban giới cấm như thánh chỉ
Anh yêu... chứng quả hạnh sa di.

Anh.....................
        
__________________________________


      Liên khúc Gõ Cửa Mùa Thu.

     (Nhớ nhau xin chuốc ly rượu vắng
          Để từng chiều đắng ngắt những cô đơn)

 - Ta về lưng vốn cạn rồi
Khoắng trong Tình Khoản còn đôi câu buồn
Mang đi đổi bữa rượu suông
Một hơi dăm chén cạn luôn tình người...

- Bỏ mặc nhau nắng, bỏ mặc nhau mưa
Đôi bù nhìn bất lực, xuôi tay, khóc nhau trên cánh đồng lúa lép
Ngược xuôi ngắm vuốt nhau như loài chuồn chuồn mắt kép
Mà thất lạc nhau trong khoảnh khắc mưa rào...

- Có yêu nhau thì yêu cho trót
Yêu cầm chừng chua xót lắm, em ơi !
Có ăn nhau thì ăn tận đọt
Ăn nửa chừng đắng đót để cho ai ?

- Không thể giết người, không thể ghen
Câu thơ vật vã giữa trăng đèn
Đêm nay trăng sáng hay đèn sáng ?
Rọi bóng một mình gỡ rối ren...

-Em đẻ giùm cho ta ít nỗi buồn ngoại hôn
Nuôi dưỡng niềm hạnh phúc mồ côi từ trong trứng nước
Ngực tươi khô sữa sao tình sống được
Đừng ráng cắn răng vắt hoài, đau lắm phải không ?

 - Tội tình gì cứ giành nhau nằm chổ ướt
Nào, đậy lên nhau vừa khít kín một vạt khô
Như tờ giấy thấm, em hút tôi ráo nước
Đến giòn rốc bộ xương an giấc tận đáy mồ...

- Dẫu em "ngon từ thịt", dẫu em "ngọt từ xương"
Đời ta dẫu xẵng - Mặc - Em đừng nêm bừa gia vị
Không có gã hoàng đế nào không cô đơn bi lụy
Không có tên ăn mày nào không hoan lạc yêu đương...

- Khúc Romance lưu lạc
Ta khát gữa ngàn trùng
Ta thèm nghe em hát
Trên phím Guitar thùng

Đêm thịt da cháy bỏng
Đêm hồn phách cuồng say
Hát đi em, Hồ mộng
"Đừng Xa Em Đêm Nay"...

- Mời em điếu thuốc tàn, trơ đót
Ngọn khói lâm chung cũng vật vờ
Hút đi, đầu lửa thơm hơi chót
Rồi thổi lên trời, mây chơ vơ...

- Sông một mình yêu biển - Ta một mình yêu em
Rừng một mình thương lá - Ta một mình thương em
Nếu chân anh là sông anh sẽ dắt em về biển
Nếu tay anh là rừng anh che chở cánh chim em...

- Ta vỗ về em trong vòng tay buổi sáng
Nghe đêm em ngùn ngụt lửa tim hồng
Thắp lên đi, đời rừng thu lá đỏ
Khói thành mây... mai trắng xóa, phải không ?

- Trả nắng cho xanh trời, trả lời cho chim hót
Ta về nằm ôn lại một phù hoa
Trang kinh nhật tụng giờ xé vụn
Vụn nhớ
Vụn thương
Bay lãããã...
Bay làààà...
   
___________________________________

                            

        cƠn SaY gIáNg ThẾ.

Sát trùng thần kinh bằng loại cồn bốn mươi độ
Buổi chiều chạy dài màu cánh gián hoàng hôn
Ta úp bàn tay hư đốn
Lên bầu ngực em lập thể trắng càn khôn
Và em cười - khoe vành môi tứ giác
Ngày dòn tan khanh khách vỡ cô thôn
Ta trút câu thơ xuống mặt bàn nhếch nhác
(Câu thơ buồn - đại tiện ra một đống hoang ngôn)
Không lẽ say rồi sao ?
Chợt nhão nhè tiếng hát
Ru đời nhau thổn thện cuối sinh tồn
Ta chia em nửa phần cơn rung phồn thực
Có hương lá bạch đàn thơm thao tác nụ hôn
...Ở ngoài kia,
Có một gã chinh phu lần mò về đáy huyệt
Em đồng lõa ta đánh cắp phong ấn khuê môn
Tiếng khóc hợp hoan tiếng cười :
Cơn say nội tạng
Ai ngất ngưỡng rên - gió cuống quýt..., tình ơi !
   
_______________________________________

                                   
             Ngâm khúc SẦU TỬ SĨ.

 ( LỜI TRIỆU:
   Ba hồi chiêng trống bát nhã cung thỉnh quý vị đại lão, chư tôn hòa thượng, thượng tọa, đại đức, tăng ni các cấp lên chánh điện để làm lễ cầu siêu cho tất cả các anh linh chiến sĩ ở mọi thời đại, mọi lý tưởng đã bỏ mình vì tổ quốc.)


Muôn hồn tử sĩ bốn ngàn năm
Chiều thăm sông núi buốt căm căm
Lột vòng nguyệt quế thay tang trắng
Đập nát bia xanh khóc âm thầm.

Xin đừng viết về người chết trận
Không cần Nhận gì - Chỉ biết Cho
Chỉ nhắm thẳng quân giặc - Bóp cò
Khi Nhân Nghĩa đứng lên hô to:- BẮN !

Những thằng sống sót sau chinh chiến
Nhớ thuở binh đao chợt rùng mình
Trùng trùng hào khí giờ tan biến
Cơm áo... Trời ơi ! Hết nghĩa tình.

Mẹ ơi ! Vợ ơi ! Người yêu ơi !
Về đi, mây trắng đã ngang đầu
Lũ ta cuồn cuộn nơi vân cẩu
Đừng khóc làm chi đáy sầu vơi.

Mẹ bận khóc con quên kiếm sống
Đêm nằm nấp gió Nhà Tình Thương
Lạy trời cơn bão qua đồng trống
Kẻo đè mẹ chết - hết chờ mong.

Tử tuất hồ sơ mưa nắng mục
Con dấu nhà quan Đỏ lại Tròn
Góa phụ mười năm ru con mọn
Người chết anh linh vẫn tinh trùng ?

Mẹ khóc từng cơn giữa phim trường
Lệ nhòa ống kính em đau thương
Mai này phóng sự Đài Liệt Sĩ
Một lũ cố buồn để làm gương.

Đừng lý tưởng tưởng mình có lý
Chuyện núi sông dâu bể lẽ thường
Thôi về nương gió che mộng mỵ
Kẻo mưa buồn ướt mắt người thương.

Bao thằng có tên không có xác
Bao thằng có xác không có tên
Sá gì Chính nghĩa hay Lầm lạc
Hể buông súng rồi là... lãng quên.

Tên ta đâu dễ để tên đường
Còn bao vị quốc ở muôn phương
Vô danh mà sống - Vô danh chết
Lặng lẽ cô hồn nhớ cố hương.

Đừng viết bài thơ sau tiệc nhậu
E lời vọng tế nhuốm phấn hương
Một lũ diều hâu bâu xác chết
Câu thơ lợm giọng, giọng tiếc thương.

Muôn hồn tử sĩ bốn ngàn năm...
...

                              (HÙNG NGUYỄN)
                     

 






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét