Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Thơ Hùng Nguyễn - (Trang 19)



      Viết kẻo hết chiều nay.

Đặt thằng lính nhựa lên thuyền giấy
Thả vào thau nước cũng ngậm ngùi
Nhớ thời chinh chiến đi trẩy hội
Sinh tử hồn nhiên như mây trôi...

Lê  bước chân mòn trên hè phố
Lá đau dưới gót chợt mùa thu
Rót chiều dè sẻn thương mình cũ
Mùa cứ tiếp mùa nhớ Vọng phu...

Đếm người qua lại từng chẳn lẻ
Đâu dáng tình nhân tóc xõa dài
Có thành hương sóng trên biển mẹ
Mà vỗ dịu dàng chiều xa quê ?

Nghe tiếng quạ kêu trong sương muộn
Gọi lời báo tử sớm hơn trăng
Hào khí mờ nhòa, ô ! chiều xuống
Hoàng hôn giữ nắng cũng khó khăn...

Nhấp chén rượu quê nồng men quế
Trong như nước mắt đậu môi xưa
Bóng hạc ngàn trùng qua bậu cửa
Đừng nói người về cuối cơn mê...

Thôi, cứ từng chiều như xếp sẵn
Buồn như dự tiệc cưới người yêu
Chắc gì mai sáng còn được... tiểu
đôi dòng tinh túy: Rượu, Thu, Trăng !?!?
  
________________________________ 

 

   nOn VàNg MộT đÓa Dã LaN...

Ai lên non tìm hoa vàng ?
Rong rêu đã khuất vết ngàn đã xa
Ai tìm bóng Động hoàng hoa ?
Gọi tôi một tiếng vọng ba bốn đàng...
Hoa vàng...
Hoa vàng...
Hoa vàng...
Đóa Dã lan nở nửa tàn nửa tươi
Nụ duyên cứ để cho người
Nụ khô cứ xệch miếng cười tàn phai
Phía man di ?
Phía trang đài ?
Cứ chiều nhập nhoạng xõng xoài hoàng hôn
Nhè tôi em đổ máu hồn
Ướt cơn nông nổi, đỏ cơn bạc tình
Đưa nhau về cõi sơ sinh
Chợt hồn Lưu Nguyễn chợt tình Thiên thai
Này em... Này nhé! chân hài
Dìm tôi đáy mộng là ai, ơi người ?
Hôn em một nụ thấu trời
Nghe trong ngực trái rối lời yêu thương
Dã lan ơi, mộng bấy phương ?
Đi qua con mắt Đời sương khói đời.
Em của tôi ? Gái của tôi ?
Trăm năm một giấc má môi duyên hờ
Mịt mờ...
Mịt mờ...
Mịt mờ...
Đâu trăng chết  dở, đâu thơ lỡ đường ?
Dã lan ơi, vàng mấy phương ?
Đừng Thu hiu Động cùng đường người đi
Hoa đừng rụng! Rụng mà chi ?
Trời xanh mấy thẳm mà ly biệt người
Mai...
Mai...
Góc biển chân trời
Ai lau nước mắt nhoẻn cười...
Thôi nhau.
  
_______________________________

 
   lÒnG tA, tỈnH rƯợU... bUồN hƠN.

Tỉnh rượu rồi mới biết nhớ nhà
Quay đầu về núi, bớ...Kinh Kha
Chén tống bên kia vơi quá nửa
Chén biệt bên này nguội phù hoa...

Tỉnh rượu rồi mới biết thương em
Chi đợi chi chờ ta như chim
Nhỡ mai trời đánh em... hóa đá
Ta biết về đâu giữa bóng đêm ?

Tỉnh rượu rồi mới chợt nghiệm ra
Ta yêu em nhiều hơn ta tưởng
Bao nhiêu môi mắt mà vô lượng
Buổi chiều tay mọn cũng bao la...

Tỉnh rượu rồi mới biết thèm yêu
Ôm gối nằm nghe lục đục chiều
Em bỏ đi rồi về bến lở
Thương hương tiếc ngọc, cười... buồn thiu.

Tỉnh rượu rồi mới biết ngàn xa
Biển đó người đâu lắm quan hà
Phố ở nơi này trăm mắt lạ
Đâu biết chân về buồn nguy nga...

Tỉnh rượu rồi mới hay thơ... dở
Câu đầu câu cuối rủ đi rong
Em nằm đâu đó liu riu mộng
Là chổ ta nhầm giữa bài thơ...
  
_____________________________
  
       Đóng giả một vai.

Con trăng đóng giả con thuyền
Chở bài thơ mục lướt miền điêu ngoa
Canh tư chạm tiếng tu oa
Rớt khuôn mặt gỗ nứt ba bốn phần...

Lệ sầu đóng giả cơn mưa
Rơi bao mùa lá mà chưa đầy lòng
Cạn tình đáy sóng hóa rong
Chỉ còn sương khói long đong với chiều...

Hồng trần đóng giả thiên thai
Áo hoa yếm thắm treo ngoài trăm năm
Mây trôi qua ải lục lâm
Rưng rưng hạc nội giam cầm thiên thu...

Giang hồ đóng giả nhà thơ
Vứt câu lục bát lên bờ xuân phân
Lập thu chuông lạc vọng ngân
Cuống qua cuống quýt sãi chân về chùa...

Nhăn răng đóng giả nụ cười
Tin yêu xưa rích mọc mời nhau chi
Cười ra nước mắt hỏng thi
Còn thương đừng để chút gì khổ nhau...
   
________________________________

           
        Thuyền Nguyệt.

Gấp đôi bán nguyệt làm chi
Chở giang hồ vặt trăng đi bụi đời
Trăng cong vênh dáng...
Buồn...
Cười...
Dòng kinh nguyệt lạc buốt lời thiên thư
Mai về,
Giã động an như
Hoa rơi...
Người gục...
Có từ biệt nhau ?
Thuyền xa chuyên mối duyên sầu
Đắm đêm trăng khuyết nhuộm nâu... bóng người.
   
______________________________________ 
  
  
     gỐi LêN mIềN bÌnH yÊn.

Gối đầu lên đùi em
Chiêm bao ta chợt hiền
Chim vườn xanh bật hót
Tiếng ngày đầy chon von.

Gối đầu lên bụng em
Ta qua sa mạc hồng
Mưa gieo vào cát bỏng
Đọng hạt tròn trong veo.

Gối đầu lên ngực em
Liêu xiêu ta về nhà
Hoàng hôn hương sữa mới
Ngân ngấn nắng chiều vơi.

Gối đầu lên tay em
Ta chiên hoang về bầy
Cứ ru hời như thế
Giấc đời dài ngủ say.

Gối đầu lên huyền em
Ta trôi trong tóc mềm
Sợi trăm năm quấn quýt
Trói bước về chân chim.

Gối đầu lên... Tình em
Ta chôn... Ta ngọt ngào
Mộ tình em... êm quá
Xin cúi đầu... Không ra.


                       ( Hùng Nguyễn)
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét