Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

Thơ Hùng Nguyễn - (Trang 5)

 
 bÊn NàY, cHiỀu ThU cÓ mƯa!                                                                      

Đành thế chấp buổi chiều
để vay một tiêu dao tạm bợ
Khép cánh cửa ngày
người lẩn khuất âm u
Giọt mưa thu mang hộ chiếu mùa hè
Về trễ nãi nên giọt tình cứ ấm
Mười hai đốt ngón tay
bấm mềm lẩm cẩm
Biết đốt nào mắc bẫy với chiều vênh
Thương bước ai vấp lên trái tim trắc nết
Móng chân hồng hô hoán - khản âm chiều...


Đành mắc nợ một khoản vay thương nhớ
Phải bán đứt buổi chiều
trong sứt mẻ lá thu
Bậc gỗ nào em về ?
Ê,
thiếu phụ
Ta tật nguyền không đếm nỗi vàng rơi
Chân em qua nắng
ta rùng mình :
mưa tới
Giọt nào đâu hứng gởi ướt vai người
Đừng quay lại,
kẻo chiều ta hụt với
Em đi rồi,
ta ngậm đắng
nhớ... tấm lưng.

  
_________________________________
      

          Hoài Ca. 

              
 Bây giờ em nụ hoa tàn
 Bây giờ em chịu úa vàng sao em ?
 Nguyệt xưa thuở  gió say mèm
 Hai ta trắng một cội đêm mù lòa.

     Bây giờ tan chợ phù hoa   

     Bây giờ em giắt kim thoa với người
    Ta xưa xé nửa tấm đời
    Trao em thề nguyện rồi tơi tả mình.

Bây giờ tình chết theo tình
Bây giờ không bến lục bình về đâu ?
Tình xưa trôi,
trôi cuối sầu
Đôi ta lạnh ngắt trở đầu suối sông.

    Bây giờ em ngủ giữa đồng
    Bây giờ xương thịt sâu nông một mình                              
    Người xưa mây gió đăng trình
    Người nay phiêu dạt phù vinh vui buồn.

Bây giờ một khúc tình suông
Bây giờ nửa đoạn thơ cuồng khóc ai ?
Đời xưa trăng đổ sóng dài
Lên bờ vỡ mất một hai manh vàng.

    Bây giờ đất khách mênh mang
    Bây giờ nằm rũ bên ngàn dửng dưng
    Thà xưa ta gục giữa rừng
    Thà răng gối tấm bia chung chữ mờ.

Bây giờ.
    Bây giờ.
        Bây giờ...
Ngày xưa đã chết,
    người chờ nữa chi ?
  
_____________________________
           

         ... TÂY
 ...Bản quán đồn rằng :
ta sống rất Tây,
chơi rất Tây
và yêu cũng rất Tây
Thế mà một thuở điên điên, ta yêu em : quá bậy.
Một ngày không giống ai,
ta trở thành gã làm thơ nhà quê nhỏ mọn
Giờ này em đang cười với ai ?
đang đi với ai ?
và lắm thứ dớ dẩn với ai ?
Trời ạ,
vài chục giờ bay, vài chuyến Boing, vài lời nói dối
Đơn giản thế, mà ngàn trùng đành biền biệt...

...tám mươi lăm ngàn phương cách
                                   chiếm một người đàn bà
(so với tám vạn bốn ngàn pháp môn nhà Phật)
Mua-Mướn-Mượn-Xin-Trộm-Cướp-vân..vân...
Ta chọn lọc từng cách,
thế rồi thở dài : hết sách !

...cứ mỗi khi ta hé cánh cổng khu vườn mộng mị,
em đã vội lăn vào nằm vạ
thì lấy gì ta Tây nổi,em ơi !

...sau lưng một nhánh tóc dài - giống em
                                        - chiều lễ thánh
ta thẩn thờ quên mất Chúa mất kinh
Trùng điệp gái diễu hành trên hè phố
da trắng, da đen, da đỏ, da vàng,
điểm xuyết vài màu da Liên hiệp quốc
Ta cứ tựa cột đèn ngóng tìm bản mặt Oan gia.

Thế đấy,
cứ nhớ em như thời lên năm nhớ má
Tim cũng buồn, hết muốn cục cựa đong đưa
Không lý nào chết cũng có kiểu Tây...
                                  khi buồn muốn chết ?

                                       (HÙNG NGUYỄN)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét