Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

Thơ Hùng Nguyễn - (Trang 7)

    rƯợU ưỚt ChIềU lY bIỆt.
 Thôi rồi, về với rượu thôi
Uống cho say lã ba hồi bốn chương
Bóng người chìm cõi khói sương
Ta quờ tay - Trống - Thiên hương nhạt chiều.

Ly này, ly nữa... đìu hiu
Chiêm bao rơi vỡ giáo điều nhân gian
Thú hoang gầm xé rừng hoang
Rượu hoang như nước... tắm hoàng hôn say
Uống đi, chén cạn chén đầy
Trượng phu chi nữa, sa lầy mỹ nhân...

Trời xa níu xuống đất gần
Tấm da chiến mã, tấm thân ba đào
Uống đi, đắng rượu ngọt ngào
Mà nghe phế tích toạc vào mắt đêm
Mà nghe xiêm áo rũ mềm
Người đi mất hút trắng thềm tương tư...

Ừ, thì có lỡ say nhừ
Cũng qua một giấc vô ưu đấy mà
Ừ, thì có lỡ ngả ra
Cũng như trót nhớ xa hoa một người
Ừ, thì có lỡ tàn đời
Cũng đành chết dí bên trời mù sa...
  
_________________________________
                   

       Email Cuối Mùa.

 Nắng gãy rồi,
Tôi nổi cơn khùng lên mà bẻ đấy
"Cạch"- một tiếng-
Em nứt làm hai ba mảnh, ngon ơ
Tôi chọn một mảnh nhỏ nhất
khứa vào đầu lưỡi
Ê này,
người yêu dấu
Một phần ba em như mã vạch sọc đen...

Khi tôi cạ vào khe định mệnh
(chiếc máy đếm thời gian)
Ok,
Tuôn ra một xấp giấy nhàu
No Available
Buồn thê thãm...

Mùa Đông,
phồng nở như kẹo bông
Xốp trong miệng - teo nhanh-
Em chê tôi ít ngọt như lượng glucoza nhỏ nhít
Bởi...
Em không thể nào
Tuyệt Đối không thể nào
vớt nổi đời tôi trong một muôi váng bọt
Rót vào khuôn để dòn tan đường phổi hanh khô
Nếu buồn ý
Hãy hớp một hớp nước trà
Mà nghe lòng đắng ngọt
Ngậm...
Nhớ người.
Khi tôi không thể trở về.
Bởi,
mênh mông thế, mà...
Tấc đất dung thân tôi không có.
   
______________________________
                    

    Tản mạn,
         Đông hai đầu hành tinh.


Ta đứng giữa trời âm 10 độ
Đợi hồi chuông đổ réo - thủy chung
Đất khách làm sao thuê chuyến gió
Chở nắng về Nhà kịp Lập xuân...

Trưa nay bão tuyết rơi, dày quá
16 inch buồn... trắng mênh mông
Khói thuốc valse nhàu mây áp thấp
Nỗi nhớ gập ghềnh úa cả Đông...


Ta thương em - hiền như robot
Ngoan ngoãn khóc cười - thành...bóng Ta
Trái tim sinh học ?
Quăng remote
Nước mắt em mềm, nguội phong ba.

Ta : Đông
Mà em :
Cũng rất... Đông
Bão tuyết - Thương Người... rét Nàng Bân
Làm ơn, nổi lửa, quàng khăn ấm
Lạnh phổi - ho nhiều... Buồn..., phải không ?
 
(Ta post Mùa Đông lên blog
Boston sủi bọt
Tuyết Boston
Phải chi chốn cũ vòng tay rộng
Ta về
sám hối
...khóc tình Đông.
  
____________________________
                      

       Vâng lời Chúa dạy,
                      Anh chăm Em...


Anh có vô tình đâu, hả em ?
Cõng em từng bước lối khuya về
Canh chừng em tiểu sau bụi mía
Sợ gió đong đưa xước... phần mềm.

Anh có bao giờ làm ác đâu
Tại con kiến lửa cũng đa tình
Cắn đâu không cắn, nhè... chổ kín
Nơi ấy làm sao anh xức dầu.

Anh tắm cho em ở bến sông
Em làm ô nhiểm tận biển Đông
Tôm cá cùng anh bơi ngữa bụng
Suối lạch em - cười ngất - trống không.

Anh ru em ngủ giữa lưng đồi
Váy em trống quá chứa cả trời
Gió mùa lồng lộng, em... lồng gió
Đau bụng làm sao mộng, em ơi !

Anh rủ em lên rẫy thả diều
Áo em sứt nút - thật đáng yêu
Trắng ơi là trắng... Anh đơm lại
Run quá, diều băng đâu mất tiêu.

Anh vẫn chăn em như chăn cừu
Lông dài - Anh cạo - Đắp nhân gian
Mùa đông rồi buốt, anh ôm chặt
Em sùng sục sôi, khói lam chiều.

  -Chúa ơi,
Con không biết rõ mình bao tội
Mà Chúa ban cho một rẻ sườn
Dễ thương đến nỗi... không chịu nổi
Kiểu này... con chết chắc, Chúa ơi !...
   
_______________________________

    tÀn ĐôNg CùNg NgƯờI

Đêm mở lòng ra như thùng rác
Ta trút vào em vạn nỗi đời
Em khóc
Em cười
lên tuồng tích
Sân khấu khuya rồi ?
Buồn,
rong chơi...

Ta mở lòng ra như gió sông
Em nằm ngả ngữa đếm mênh mông
Gió ơi, cứ trắng từng đêm lạnh
Rụng tiếng em cười,
Ta trống không...

Ta xé đời nhau như xé giấy
Xếp mỏng cánh buồm như khói sương
Thả theo triều sông ra biển lớn
Thuyền nát,
Trăng tàn,
Nghiêng ngả say...

Tuyết... tuyết...
Tuyết... tuyết...
Tuyết...
và... tuyết
Trắng mắt càn khôn,
Trắng... mục đồng
Bóng em - giờ trắng-
Giờ trắng nuột
Ta buồn như... gấu đi... ngủ đông
Nằm nghe ẩm mục mùa hàn thực
Nhấm ngón tay Người
Mộng tàn đông
Ngày mai có nắng ! ? !? !?
Ngày rồi nắng
Thuyền giấy ai về ?
       ...Sóng bến sông...
   
______________________________

                 

    Nắng tháng Giêng

Đâu phải ngẫu nhiên mà sáng nay nắng ấm
Mà hôm nay xanh suốt đường ta đi
Trời mở ngõ, dắt chim Từ gặp chim Quy
Thơ mùa đầu rười rượi đầy mây với gió...

Tôi quỳ trên sân cỏ
Quét lại màu vôi cho chiếc chậu hoa
Hoa hé nụ, hương xưa chực tỏa
Ướp hồn xưa mấy độ nổi chìm
Chừ trăn trở dưới đôi vuông vải liệm
Da thịt nào vương hơi thở mùa xuân
Bùng lên hỡi,
Buổi tàn đông thân phận
Dưới mặt trời, nắng giục mưa về...

Tôi đứng lên,
Đôi chân mõi dại tê
Đường Dốc Sỏi bước về say bóng nắng
Dáng áo trắng chao chao nghiêng nón trắng
Nắng hay tôi mà đôi má em hồng ?
Cũng cái liếc xéo thổi nửa đời bay bổng
Về vùng xưa thành cổ tích đắng cay
Chân lơ ngơ dẫm bóng nát, nhíu mày
Chợt dậy nhớ áo nhàu xưa hương cũ...

Tôi vào nhà,
Anh bạn đứng cười rũ
Vệt vôi sơn trên mặt trổ Champa
Con chào mào ngỡ lạc phải vườn hoa
Chân cuống quýt làm tung bời nhánh tóc
Tôi gỡ nhẹ,
Chim vụt òa tiếng khóc
Có những trái tim son sắc đã chín muồi...

Là thế đấy,
Nắng mặt trời thiêu rụi
Sương của đêm - đông của nhật kỳ
Nên đâu phải ngẫu nhiên,
mà kỳ bí
Mặt trời lên,
Thắp lại
Nắng tháng Giêng....
   
_____________________________
             

    tÌnH cA... qUe KeM.

Tội,
Em giận,
Khóc thành mưa
Cặp môi vô lễ anh...bừa...
bãi...em.
Hết buồn,
Em hóa que kem
Khô khô,
Ướt ướt,
Mềm mềm...
phát thương.
Lần sau anh có nhiễu nhương
Kem em,
Em cứ... bớt đường,
anh... tiêu.
   
_____________________________
            

       bUồN tÌnH.

 Buồn tình xé toác không gian
Mò trong khí quyển chân Nàng giấu đâu ?
Cưỡi chiều lên gió đổi màu
Chạm đôi ngón buốt bả trầu hoàng hôn.

Buồn tình quẵng chén, buồn nôn
Tràn ra một vũng linh hồn luênh loang
Em... xanh - Tình... tím - Mộng... vàng
Mưa đâu ? dội rửa địa đàng lấm lem.

Buồn tình móc ngoặc tim em
Tham ô khoãng tối nhọ nhem cõi tình
Chăn đơn gác chốn... sập sình
Nụ hôn anh trễ... thiệt tình... ở không.
.......
                                    (HÙNG NGUYỄN)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét