TÌNH GIÀ.
Cưỡi vòng khói thuốc hóa mây
Nỗi buồn thượng lộ mà bay lên trời
Già đầu sắm cuộc yêu người
Người hoang, giận quá, bật cười... hồn nhiên.
TRẦU CAU NHÉ, EM!
Trầu vàng têm với cau khô
Tưởng đời ngậm đắng tình hờ thế thôi
Chợt em quệt bậy chút vôi
Nuốt cay chung thủy miệng môi đỏ... lòm.
HOA XUÂN.
Từng bông hoa đã mãn khai
Giọt Xuân vẫn thắm bên ngoài uyên nguyên
Mặc cho cánh Nhạn hót chuyền
Mùa hương sắc cứ trên miền trăm năm.
(Hùng Nguyễn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét