Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

VẾT TÌNH EM TÔI - (Thơ Hùng Nguyễn)


           
        Vết tình em tôi.

Như con rết co ro khoanh nằm canh giữ
Bên vùng miền không ai dám gọi thẳng tên
Vết sẹo em hồng hào dúm dó
Để nụ hôn chiều ta định vị tần số rung.

Thương lắm vết sẹo em - một thời xưa buồn tủi
Dấu chạm đời người lập thể cõi thịt da
Trót thả nụ hôn rơi lên sẹo em… mông muội
Cột mốc đâu rồi, ranh giới mấy gần xa ?

Nhăn nhúm, lặng im, ngoan hiền như con cuốn chiếu
Đợi ấm môi ai qua chuyển dịch viếng chiều
Xin cám ơn vết sẹo người từng run bần bật
Nhắc giùm ta nhịp luân vũ bước em yêu.

Vết sẹo khô giữ bình yên… sẹo ướt
Giữa hai bờ ta này nọ thuở người dưng
Bỗng chiều… Nụ tình ta thăm qua thăm lại
Mới hay ấm lạnh bên nào cũng ăm ắp Yêu Thương.

                                              (HÙNG NGUYỄN)


    NGUYỆT EM.
Người dưng… Năm ngoái , cười khì
Em đau bụng máu can gì anh lo
Đêm rồi… khúc khích hẹn hò
Sao đau chỗ nọ mà vò chỗ kia ?

                             

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét