Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015
THƯƠNG QUÁ THÁNG MƯỜI ĐÔI TA. (Thơ Hùng Nguyễn)
THƯƠNG QUÁ THÁNG MƯỜI ĐÔI TA.
Tháng Mười nước lớn ra Đông hải
Cuồng cuộn sông băng xẻ đôi bờ
Khoảng cách đôi ta ngày càng rộng
Em ngồi cù bấc... ta cù bơ...
Tháng Mười trời động mây dồn cục
Vườn em e lá cũng chán cành
Nam Bắc hai miền chia hai gió
Ngọn nào em nhốt giữ giùm anh?
Tháng Mười em giấu môi trong yếm
Ta về lục đục vá tình xưa
Đừng hỏi quan san bao giá lạnh
Ngực hồng đã vỡ nắng mừng trưa...
Tháng Mười con mắt ai nguýt háy?
Hẹn dữ hẹn dằn cuộc đoàn viên
Người ở gì lâu nơi viễn xứ
Có kịp về không cuối mùa duyên?
Tháng Mười ta buốt con dốc lạ
Lăn ngược lăn xuôi khúc đời mòn
Hứng bên kia biển đầy mắt nhớ
Từng giọt trong lòng nhểu toong toong...
Tháng Mười thấm thía buồn ly biệt
Bên nớ bên ni lạnh một mình
Than vắn thở dài: Đông chi khổ
Chỉ nửa vòng tay cũng thất tình...
Tháng Mười thương quá tháng Mười khóc
Ai nhớ về ai, ai quên ai
Ngựa quen đường cũ còn trở lại
Người có nhớ gì xưa... liêu trai.
(HÙNG NGUYỄN)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
TANG THƯƠNG THÁNG MƯỜI
Trả lờiXóaTháng Mười dư chấn cơn động đất
Tinh cầu đau đớn xé làm đôi
Hai mảnh rời nhau liền biến mất
Lỗ đen nuốt chửng tình ta rồi
Tháng Mười vũ trụ sinh điên đảo
Thiên hà mù mịt rách sao băng
Nhật nguyệt lệch ra ngoài quỹ đạo
Quay cuồng va đập đến nát tan
Tháng Mười u ám mây tang liệm
Biển rã rời đau, sóng nặng chì
Gió nào cũng đẩy lên thành bão
Buồm rách tả tơi, bến lở thề
Tháng Mười tức tưởi rung nhành úa
Vườn xưa rụng sạch lá Thu xưa
"Mình ơi!" Ai gọi rưng buồn cũ?
Khóc tủi đôi trời, cạn kiệt mưa
Tháng Mười tim lạnh, mùa chưa lạnh
Tình tranh giá buốt của Đông rồi
Người ra biển đứng chiều cô quạnh
Hóa đá vọng đau, hận một người
Tháng Mười áo nỡ đang tay cởi
Là xong - Trần trụi nghĩa phu thê
Năm năm (Nếu đã...), con hẳn lớn
Mà tháng Mười đâu để hẹn về?