LÃNG ĐÃNG MÙA ĐÔNG ĐÔI TA.
Mùa đông ngập đầu,
Ta về bụng đói
Tuyết dằn dỗi tan theo miệng lưỡi mưa mùa
Nhà ai chụm củi thông, thơm nồng mùi khói
Bắt nhớ quê nhà,
Rơm rớm nước mắt xưa...
Ta vạch tìm em trong từng khe nhớ
Như nong tằm khép kén trốn chiều mưa
Có sợi tóc dài lòi ra,
Vướng trong kẹt cửa
Dắt Trọng Thủy nay theo dấu em về...
Mỵ Nương xưa...
Mùa đông của em,
Dằng dặc từng cơn mưa áp thấp
Đêm cứ dững dưng dài cho đủ chứa giọt buồn luân canh
Những mất, những còn:
Vai gầy đẫy gánh
Oằn cả giấc mơ có chuyến tàu về ga xép...
Đêm câm.
Em,
Con nhện nhỏ cô đơn
Vẫn thu lu nằm trong khung lưới
Khoác bộ cánh mùa xuân gam màu tối vô hồn
Chợt rũi may?
Sợi tơ chùng thả em vào bài thơ hư đốn
Và mùa đông,
Mùa đông,
Em rơi
Em chết tươi...
Mùa đông Đông Bắc, em ơi!
Tuyết trùng trùng tuyết
Thờ ơ ta,
Buồn điệp điệp buồn
Bất chợt tầm xuân em qua vườn cỏ khô luống cuống
Mắt phương Nam rơi chi hai giòng sóng sánh,
Ngập hồ Duyên?
Xong bài thơ, ném bút
Vừa rộng vừa dài ngang ngữa một đêm đông
Liệu có đủ vỗ về giấc mơ cô quả?
Ta cúi mặt:
Loài thần linh mục rỗng
Thì thôi em,
Mọt sè chi thêm cho đau đớn cuộc tình xa...
(HÙNG NGUYỄN - 26/12/2019)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét