Thứ Hai, 23 tháng 3, 2020

KHÚC XẠ EM. (Thơ Hùng Nguyễn)

          KHÚC XẠ EM.

Phải chi em xấu đi một chút
Ta tha hồ uống rượu ngâm thơ
Bướm ong mặc lũ chê cỏ dại
Ta một mình nhắm ngọn non tơ.

Phải chi em đẹp thêm một chút
Toi công ta để bụng so bì
Hoa hậu như Thơ thường trúng tủ
Hà cớ gì ta để em thi?

Phải chi em khôn lên một chút
Ta an nhiên giữa tiếng em cười
Khúc khích chi hồn thơ đi lạc
Em đâu hay cười cũng chết người.

Phải chi em ngu đi một chút
Thất công ta vui ít buồn nhiều
Trăm năm nửa gánh cơ hồ nặng
Lưng trần thập giá cũng liêu xiêu.

Phải chi em nên nên một chút
Ta thèm chi cuộc rượu sông hồ
Rót lên da thịt từng chén lửa
Ha hả cười dòn bén hư vô.

Phải chi em hư hư một chút
Ta, con sâu hóa bướm già đời
Đuối cánh trên cành hoa no mật
Mơ giấc mơ buồn bay lả lơi.

Phải chi em ngoan hơn một chút
Lấy gì ta tất tả đông đoài
Hai đầu nỗi nhớ dài mà ngắn
Chợ nhóm phiên chiều khách vãng lai.

Phải chi em lì vừa một chút
Lấy gì ta báo khổ đời người
Đôi khi mắt ướt ta nhụt chí
Em khóc sóng tình nhấn trùng khơi.

Phải chi em già đi một chút
Ta hơi đâu vuốt tóc gõ đầu
Mai mốt có về nương vĩnh cữu
Đứa sau đứa trướt đợi không lâu.

Phải chi em trẻ thêm một chút
Ung dung ta nhấm nháp chiều thơ
Áo đơn áo kép mùa tráo trở
Mặc gió bộn bề em, gái tơ.

Phải chi em thơm thơm một chút
Mùa nắng ta đang nụ lậm sàng
Mười năm hoa trót hương dị ứng
Mùi em chưa chắc đã bay sang.

Phải chi em thúi đi một chút
Ta hiên ngang đốt sách họ Bồ
Liêu trai sương khói đầy hương sắc
Đã chắc gì đâu giấc mộng hồ.

Phải chi em...

                    (HÙNG NGUYỄN-19/3/2020)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét