GIAO THỪA TÚY CA.
Uống say cho đã rồi bật khóc
Thương từng con tốt trót qua sông
Mùa xuân dè dặt đi nước rút
Tàn cuộc ra rìa xúm lưu vong.
Uống say cho đã rồi nổi nhớ
Cái mặt, cái mình, cái tóc tơ
Người xưa cứ tưởng trăm năm đợi
Giờ ngủ với chồng, hết mê thơ.
Uống say cho đã rồi xổ tục
Chửi thề chửi đổng chửi mông lung
Hình như tuyết đổ như vãi trấu
Sợ trắng giao thừa, đông lâm chung.
Uống say cho đã rồi mắc ói
Rượu người viễn xứ vốn lẻ loi
Mười năm có lẻ, mười năm lạc
Giữa chén độc hành say nổi trôi.
Uống say cho đã rồi nằm xuống
Chờ giấc mộng lên gió thượng nguồn
Tìm về bản quán, về cội rể
Không lẽ ông bà cũng hứa suông?
Uống say cho đã rồi bỡn cợt
Vò đầu con cháu nói bông lơn
Đời tao chiến quốc, giang hồ... lẻ
Lửa cháy xuân tàn, anh hùng... rơm.
Uống say cho đã rồi giở chứng
Diện áo diện quần, diện kiến xuân
Sấp nhỏ trong nhà cười o bế
Lão cọp lên đời rất... trai tân.
Uống say cho đã rồi... tiếc rượu
Câu thơ thánh chỉ khó lâm triều
Hình như đời đã theo mùa tuyết
Rượu lắm mà lòng đã rong rêu.
(HÙNG NGUYỄN)
*Mùng Một tháng Giêng năm Nhâm Dần.
01/02/2022
Thứ Hai, 7 tháng 2, 2022
GIAO THỪA TÚY CA.(Thơ Hùng Nguyễn)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét