MÙI THÁNG GIÊNG.
Sáng em khăn áo ra đường phố
Cái nắng tầm xuân vỡ xô bồ
Ta chun mũi ngữi mùi cổ tích
Trên nếp ngàn năm áo mỵ hồ.
Hoa vàng rụng xuống, ơ... trăng vỡ
Đêm cũ hương tàn lẫn khuất thơ
Tóc người cố sự thơm con gái
Nặng mùi ân ái, tiếc ngẩn ngơ.
Xưa chào viễn xứ mùa tôm cá
Lưng áo xanh lừng gió thịt da
Mười năm biển động xuân vẫy sóng
Đâu đó bay mùi môi châu sa.
Ta đi trăm dặm miền nhan sắc
Thở khắp nhân duyên vạn cỗi cằn
Sáng nay lớn gió đưa mùi tới
Môi, má, áo, quần...
Nắng hăng hăng.
(HÙNG NGUYỄN)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét