Ở ĐÂY,
CHIỀU NÀO CŨNG CÓ GIÓ.
Ở đây chẳng có cái giống gì đáng gọi là Nhà cả
Chỉ nhếch nhác ngồi: Một gã làm thơ
Gió sông thổi mà bờ kè nghiêng ngả
Câu thơ vô tình say rượu té chổng chơ.
Ở đây chẳng có cái loại gì đáng gọi là Con cả
Chỉ tóc nhuộm vàng khè: Một bà gái gác tay
Nắng lận đận cưỡi sông về biển hạ
Mà chòng chành môi từng ngụm rượu Hậu Đình Hoa.
Ở đây chẳng có cái quái gì đáng gọi là Tình cả
Chỉ thoáng bâng quơ: Một môi kia mắt nọ đã ơ hờ
Nàng quày quả, núng nính cặp mông đi hối hả
Lời từ ly trên đầu gió nghẹn ngang tức tưởi...
Trật ờ.
(HÙNG NGUYỄN)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét