Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2022

CHÂN DUNG NGƯỜI CŨ. (Phần 3 - Lục bát Hùng Nguyễn)

            CHÂN DUNG NGƯỜI CŨ.

               -17
Sông chảy về đâu, sông ơi?
Thiên thu mấy gọi sóng bời tràng giang
Con đò cong vít sang ngang
Binh nhung máu sẩm về loang loáng chiều
Dường nghe quạ chối từ diều
Thanh tân mấy tiếc bến liều lĩnh xưa?

Hiu hiu gió, dè dè mưa
Mùa đông bên đó có chừa bên đây?
Người quen còn níu bóng mây
Hỏi lòng viễn xứ đã đầy người dưng?
Cách nhau mấy đỗi vô chừng
Sao trăm năm cứ chưa từng gọi tên

Người về vơ vét nhớ quên
Hỏi con chim Khách, chim hềnh hệch kêu:
Sá gì một chuyến phiêu lưu
Chưa quen tuyết trắng phủ đều đầu xanh
Về chi?
Mộng ấy không thành
Chí kia không trọn, công danh không toàn

Sông trôi muôn dặm đời mòn
Người đi vạn lý chợt hoàng hôn buông
Thì thôi, cánh vạc cuối nguồn
Theo chiều gắp ngọn gió buồn bay xuôi
Thôi thì dừng bước tới lui
Trừng trừng con mắt ngậm ngùi tiếc nhau.

              -18
Thương bàn chân lắm buồn đau
Bôn ba từng khắp vàng thau xứ người
Tiếng em cười vỡ mặt trời
Đôi ba vụn nắng xuống đời rạ rơm
Mặc ai vay trả áo cơm
Mặc sao mai nổi, sao hôm cứ chìm
Cứ gì vun vút cánh chim
Cứ gì đất mẹ đau niềm tha hương
Một bầy sĩ tượng bốn phương
Lê la từ buổi sa trường khói tan
Từ đêm thúc ké trên giàn
Nghiến răng nghe máu sôi tràn lửa thiêu

Đôi bờ vinh nhục sớm chiều
Ngồi nghe ô sử muôn điều khen chê
Cầm lòng đi khắp tứ bề
Dường đêm ngắc ngoải dạ đề khôn nguôi

Thôi thì một tiến mười lùi
Bán thân xứ lạ, mua vui qua ngày
Thôi thì đi gió về mây
Chờ thiên thu gọi, vẫy tay ngàn trùng. 


               -19
Tìm ai sót nửa mặt người
Xa xăm nửa thoáng giọng cười điêu linh
Đêm xênh xang nhạc cung đình
Nhìn nhau mắt kép rập rình mắt đơn
Cầu vồng tán sắc giang sơn
Áo là quần lụa thôi hờn oán nhau

Bóng con hoàng hạc mái lầu
Nhìn ra sông bạc kêu sầu bi thương
Cố nhân nan ngộ tha hương
Gặp nhau chỉ để hoang đường phù hoa

Áo người xưa nhíu đôi tà
Vá sông núi cũ quan hà một mai
Giờ nhìn nhau khẽ tàn phai
Gượng cười một nụ phẩy tay vô hồi

Đêm son phấn rượu hoan bôi
Buồn vui đến mặn chát đôi môi cằn
Xứ người đau bước di dân
Vòng tay lỏng lẻo nhịp chân ơ thờ

Thì thôi dạ vũ cù bơ
Tri âm cù bấc tình hờ với nhau
Thì thôi áo mặc qua đầu
Trùng dương bên đó sóng nhàu mặc ai.

                -20
Ngang qua mùa đông tẩy trần
Vói tay thăm nụ tầm xuân quê người
Giật mình, nắng đã chết tươi
Cành khô trơ lá, tuyết lơi lả buồn

Mười mấy năm đi bỏ nguồn
Chỉ còn nốt lặng trên khuôn nhạc đời
Đành rằng một cuộc rong chơi
Mà sao nẫu ruột bời bời đêm xuân

Đèn trên trụ điện trừng trừng
Nhìn đêm đi lại ít mừng nhiều lo
Bóng người chênh chếch quanh co
Cành mềm e phải "cái cò ăn đêm"

Từ quy khắc khoải nổi chìm
Đông này tây nọ cánh chim đôi đàng
Phương trời hạ bạc thượng ngàn
Giọt xuân lả chả xuống tràng giang nhau

Thôi thì ước hẹn biển dâu
Người xưa ngoảnh lại, người nay vẫy chào
Thì đây một chén tri giao
Không trăm năm nữa,
say vào thiên thu.

            -21
Mây bay, nước chảy giang đầu
Đêm khuê nhi thoắt hồng lâu mộng về
Vườn trăng bóng lá tựu tề
Tiếc xưa trót gởi câu thề lên trăng
Chừ trăng rụng xuống thường hằng
Muôn từ ly cũ vụn tàn phai mau

Ngựa về móng gõ vọng đau
Hờn con anh vũ quên trau chuốt lời
Lê ngàn bước nhọc chơi vơi
Hỡi ơi, vô vọng bên trời tha hương

Mộng nương, ừ, khẽ Mộng nương
Gọi chiêm bao ấy về sương khói này
Cũng đành hư ảo đó đây
Dỗ nhau một giấc mỏng dày ái ân
Vòng tay nhau chợt thanh tân
Từng nhan sắc cũ xa gần bay lên
Hồn ma cõi trước mông mênh
Về như bóng quế bồng bềnh liêu trai

Tàn binh ngửa chén an bài
Rượu chinh chiến ấy thôi hoài cố hương
Say làm chi nữa, hoang đường
Cơn mơ đất khách Tầm Dương hững hờ

Ờ, thì còn nửa câu thơ
Xem như chung kết tráo trơ một đời
Gởi lại em
Gởi lại người
Trăm năm không trọn ngậm cười thiên thu

Thôi thì trời đất du du
Có con tiểu tước hót ru phận mình
Thôi thì bia đá vô minh
Chờ nghe bia miệng nhục vinh
Vui?
Buồn?

                     (HÙNG NGUYỄN) .




 

GÃ ĐÀN ÔNG PHÙ PHIẾM. (Thơ Hùng Nguyễn)

               GÃ ĐÀN ÔNG PHÙ PHIẾM.


     ("Xuân như thanh tiêu, mộ như tuyết - Lý Bạch").

Gã bây giờ tóc bạc
Như tuyết khỏa đông trường
Thương mình như cánh hạc
Không về nổi Tầm Dương.

Gã bây giờ bạc tóc
Như bọt biển khôn cùng
Thương mình như đời sóng
Không vỗ cạn thủy chung.

Gã bây giờ tóc nhuộm
Như chưa từng Trang Chu
Thương mình từng hóa bướm
Không tròn mộng phù du.

Gã bây giờ nhuộm tóc
Như xuân sắc một đời
Thương mình từng cạo trọc
Không tu
Thành... dân chơi.
 

              (HÙNG NGUYỄN)


 

TIẾU NGẠO HOA SƠN LUẬN KIẾM. (Lục bát Hùng Nguyễn)

       TIẾU NGẠO HOA SƠN LUẬN KIẾM.

 Ta - ngươi một lũ ba hoa
 Làm khách xứ mẹ, làm ma xứ người
 Xênh xang diễn nốt trò cười
 Múa may chữ nghĩa lòe  đời văn chương.

 Ta - ngươi một lũ tha phương
 Bát cơm manh áo rặt phường sơn đông
 Bày trò thương tiếc núi sông
Cái thân tốt nhãi đi không đường về.

 Ta - ngươi một lũ nhà nghề
 Kiếm ăn bôi mặt thằng hề múa may
 Câu thơ khán giả vỗ tay
 Vui mà nghẹn kiếp ăn mày tình thương.

 Ta - ngươi một lũ đứng đường
 A dua trở mặt quê hương bên trời
 Ngày xưa ta cũng là người
 Giờ đi vong quốc, nực cười vong thân.

 Ta - ngươi một lũ giả nhân
 Hoa Sơn lắm Nhạc Bất Quần chiều nay
 Vợ đau, con xót, mặc bay
 Giày da kiếng mát, ta đây... lên đời.

 

               (HÙNG NGUYỄN) 


 

DÒ HỎI NGƯỜI MẤT NGỦ.(Thơ Hùng Nguyễn)

        DÒ HỎI NGƯỜI MẤT NGỦ.

Có cặp môi nào ở không đêm nay?
Cho ta mượn,
thắp mùa đông viễn xứ
Xin một lần đôi bờ nhau run rẩy
Lá lâm chung rồi,
ta chợt mộng du.

Có bờ vai nào trễ áo đêm nay?
Cho ta tựa,
xứ người chông chênh quá
Xin một lần thịt da nhau lẫy bẫy
Đêm trăng trối rồi,
ta chợt nam kha.

Có đôi mắt nào nhắm khít đêm nay?
Cho ta gởi,
thuyền tình neo bến động
Xin một lần bắt gặp nhau tan chảy
Người nhấn chìm rồi,
ta chợt bão giông.

Có nhánh tóc nào trôi nổi đêm nay?
Cho ta gối,
nghiêng đời con sóng bạc
Xin một lần rối lòng nhau đưa đẩy
Gió thổi hắt rồi,
ta chợt tràng giang.

Có trái tim nào bỏ trống đêm nay?
Cho ta trú,
chân thương hồ thấm mỏi
Xin một lần ngủ trong nhau vụng dại
Em lạc trôi rồi,
ta chợt nguyên khôi.
 

           (HÙNG NGUYỄN)


 

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2022

NHẮN VỚI NGƯỜI QUÊ. (Lục bát Hùng Nguyễn)

           NHẮN VỚI NGƯỜI QUÊ.

Bậu buồn chi dữ, bậu ơi!
Để cặp mắt ướt một đời qua mê
Thương bậu ngồi bến sông quê
Trăm năm vai mỏi gánh thề gia tiên.

Bậu cười chi thảm, vô duyên!
Đôi môi xệch xạc bắt phiền nhiễu qua
Mùa này ngồi trốn phong ba
Tiếng người bổn xứ sao mà thiết thao.

Bậu dòm chi kỹ lòng nhau
Cái duyên tri ngộ biết sao mà lần
Lắc đầu, mặt bậu giả trân
Bỏ qua chưng hửng tưởng gần hóa xa.

Bậu lo chi dữ, bậu à!
Thu đông sẽ khắp, lại ra giêng rồi
Nhìn nhau xuân trổ trên môi
Bậu long lanh mắt, qua hồi hộp...
Ôm.
 

                (HÙNG NGUYỄN)
                             *Tháng 10/2022



BÃO QUA RỒI, EM Ạ! (Thơ Hùng Nguyễn)

        BÃO QUA RỒI, EM Ạ!

Ta ngồi nín thở đêm thị trấn
Phố xa phố lạ buồn viễn phương
Mà nghe lặng ngắt đêm thị xã
Cơn bão qua rồi tan mất hương.

Em ngủ kê đầu lên tâm bão
Ta sợ gió cuồng cuốn ta đi
Tóc chưa đủ dài sao níu áo?
Bão thổi tan rồi...
hương từ ly.

Ờ...
thì bão lặn,
mưa áp thấp
Trôi xuống lòng nhau một nụ buồn
Tình chưa đủ nặng, mùi chưa đậm
Liệu còn giữ nổi tình nhau không?
 

                       (HÙNG NGUYỄN)