Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

Thơ Hùng Nguyễn - (Trang 15)

         
     đÔi ĐiỀu CầN nÓi ChIềU nAY.
                                                  
 Chiều nay,
Cần nắm một bàn tay ai đó
Để biết mùa Đông buốt cỡ nào
Trót giữ tình người chật căng túi áo
Tay hồn nhiên trần trụi lạnh, em ơi !

Chiều nay,
Cần ôm một tấm thân con gái
Để đoán ngày mai nắng xuân thì
Em thắp tháng Giêng mùa kỳ bí
Sưỡi ta phiêu phất cõi mười phương.

Chiều nay,
Cần hôn một đôi môi son sắc
Để thử gió chiều mấy phấn hương
Nồng nàn sa tuyết trời vô lượng
Hơi thở người xa ngợp khói sương.

Chiều nay,
Cần nằm bên một người yêu dấu
Lặng im thôi,
Nghe từng tiếng đời vang
Mắt nào nhắm lại đau ngày tháng
Vai gánh nhớ thương - Mõi - Hao gầy.

Chiều nay,
Cần nhắn một bài thơ khẩn thiết
Lê trái tim trên nẽo đường về
Dấu cỏ vẹt sẻ đôi lời ước thệ
Người mò mẫm dò đi,
Em chờ nổi không ?

Chiều nay,
Cần nhắc lại một lời trịnh trọng
Khi nắng ấm nhuộm ngày mai hết Đông
Khi trái bói đầu mùa ươm chín mọng
Giấc đời...
Em chịu theo về... ngủ bên ta không ?
  
__________________________________


        tHủ ThỈ bÊn TaI mÙa ĐôNg.
                               
      ***
      Em ngồi vá lại vầng trăng
      Đêm xưa ta trót cục cằn xé toang
      Em ngồi chằm lại gió vàng
      Đêm xưa ta nhỡ huênh hoang đội trời
      Thôi mà,
      Đừng tủi em ơi !
      Ta về chịu trận bên lời em ru...

      ***
      Nửa đời ngoặc nẽo phù du
      Nửa đời hương lửa trượng phu hồ đồ
      Chợ tan lững thững ngựa thồ
      Ngó về phía mộng giang hồ... buồn thiu
      Ngó người xóm nhỏ quạnh hiu
      Tựa tường hoa khóc, đếm chiều khập khênh...

      ***
      Ta về giặt lại đời mình
      Giòng sông ô nhiễm vô minh,
      cũng đành
      Ta về... mặc lại áo lành
      Đi qua xanh thắm đầu cành Thố Ty
      Nắm tay níu lại-
      Đừng đi !
      Thắp em - con gái xuân thì...
      Đỏ ta...

      ***
      Chiều nay, phố khách nhập nhòa
      Mưa gieo như bụi, tuyết lòa như sương
      Dập dồn bước nhớ bước thương
      Ta đi...  đến mõi dặm đường vô tâm
      Đâu em ?
      Dáng muộn nguyệt rằm ?
      Ngàn xa vọng nụ môi trầm thơm tho
      Cười nghe,
      Ta vẫn hẹn hò
      Chiêm bao nửa giấc thả đò... sông em.

  ______________________________________
     
             tRÊn NgỌn SầU đÔnG, MưA hÁt...

          Gầy guộc Sầu đông của tôi
          Làm sao đổ bóng sầu tôi đẫy đà
          Cuộc mưa cuộc gió vỡ òa
          Nát mùa đông rũ vụn hoa tím rồi...

          Bé bỏng chú dê của tôi
          Làm sao vượt tối đói mồi bơ vơ
          Chút chùm lá đắng vàng tơ
          Nỡ lòng cho nốt - thương... chờ đêm trôi.

          Mỏng manh con bé của tôi
          Làm sao hóng gió lưng đồi đêm nay
          Giá mà tôi đững ham say
          Giá đông đững buốt lạnh tay em rồi !?!?

          Nhỏ nhoi tình mọn của tôi
          Làm sao đập vỡ - sính đôi bên đời
          Thôi... mình tôi mộng - giữa trời
          Lạnh đông tưởng tiếc một người ấm môi.

          Khẳng khiu nỗi nhớ của tôi
          Làm sao tôi khóc cút côi riêng mình
          Quẩn đời đi kiếm rẻo tình
          Tình ơi !
          Đã lỡ... bất bình Sầu đông.

________________________________________

                                                     
           pHảI vỀ...mAkE-uP cHo Em.
                                                                             

Phải về... để chải đầu cho
Thử coi chí rận còn bò lên không
Tóc trôi suông một giòng sông
Thuyền tình anh mỏi neo lòng bến em.

Phải về... để giũa móng tay
Sạch mười ngón đếm tháng ngày sinh ly
Ngón nào duỗi mỏn xuân thì
Đưa  anh bẻ khớp, có gì mà đau.

Phải về... để gãi lưng cho
Đền công mất ngủ chờ đò bao năm
Vỗ về từng vọng âm trầm
Thương em... đã ngứa, yên nằm chiêm bao.

Phải về... để kẻ mắt mi
Thẵm sâu biếc tím màu chì thủy chung
Long lanh đêm nhuộm ngàn trùng
Anh soi đời cũ khốn cùng trong em.

Phải về... để tô môi em
Màu hồng hương sắc cánh sen đang mùa
Phủ lên son bóng - bóng mưa
Đường trơn mắc cạn... ngày chưa kịp về.

Mà này,
Đừng nhắm mắt nghe
Kẻo anh quen thói lại... đè ra hôn
Mai về...
Em chắc biết khôn
Lúm duyên nghiêng má... hứng hồn  người dưng.
  
________________________________________

       
     mÔi ĐôNg MàU cÁnH sEn.
                                    

 Mây ngàn vạch núi cho nắng bú
Buổi sáng no nê níu áo ngày
Chim cười ríu rít trêu lá ngủ
Anh và nỗi nhớ đứng... loay hoay.

Thế là mùa Thu về ký ức
Gởi lại Đông anh vết  chân mòn
Tình ai gió buốt tê... xâm thực
Trót để anh choàng lạnh nụ hôn.

Môi xa... một đóa hồng sen thắm
Nhắm mắt mà nghe ngọt duyên mầu
Anh về như sóng xô - thuyền đắm
Chìm nghĩm xuân thì xuống ngàn sau.

Anh có mùa Đông - anh có em
Thắp lửa trong hang - thuở biên thùy
Lá khô hóa nắng hong ngày khép
Anh và Em cười thãm... sinh ly.

Sẽ hết mùa Đông - Anh rũ tuyết
Tìm về son sắc đỏ cánh sen
Phơi đời lữ thứ... thôi cách biệt
Môi người như rượu chuốc... nồng men.
  
__________________________________

                                     
          mAi Về, AnH rỦ eM nGhE...
                                                            

       Mai về nghe phố thành rừng
       Nghe ta dã thú ăn mừng phóng sinh
       Bôn ba chi cuộc phù vinh
       Lắng tai xưa ngẫn ngơ tình gọi tên.

       Mai về nghe núi sông reo
       Vòng tay mẹ đá hắt heo ôm người
       Thương con dâu bể tã tơi
       Bao dung mà khóc dổ đời... Thôi con.

       Mai về nghe đất thở dài
       Hồn hoa lạc phách trang đài rụng đâu ?
       Chim chuyền gắp tiếng chuông cầu
       Dấu thiêng xưa đã áo nâu sồng Người.

       Mai về nghe nước trở mình
       Nghiêng cơn sóng bạc vô tình chảy xuôi
       Róc ra róc rách buông trôi
       Chở trăm phận mỏng cút côi ngược giòng.

       Mai về nghe ngực em thơm
       Trinh nguyên nhấp nháy sao Hôm với người
       Mắt ai nheo tím ánh cười
      Sao Mai dừng lại níu trời sáng chung.

       Mai về nghe lạ ê hề
       Gió miền cổ tích bốn bề xông xênh
       Buông cương... rũ bụi... khóc mềm
       Dắt tay Tấm Nhỏ... ta đền duyên em.

       Mai về nghe tiếng tim mình
       Giọt sau giọt trước rập rình đuổi nhau
       Giọt đen trước, giọt đỏ sau
       Đè nhau té sấp... nhiệm mầu... đỏ au.
  
_____________________________________

                                                  
               Tin buồn.
                         

Anh báo cho em hay một tin buồn
Lơ đễnh em
Bị anh yêu rồi đó
Như lá thu vàng cưỡi trên lưng gió
Đậu xuống đời em
Có dễ chết không ?

Một tin buồn anh báo cho em hay
Trái tim em
Anh cướp trắng ngon lành
Vô thường nhịp đập
Vô thường mỏng mảnh
Lêu lổng anh - run rẩy giữ trong tay.

Anh báo cho em hay một tin buồn
Mắt môi em
Đã khánh kiệt hồn nhiên
Chiều qua không kịp che kín miệng
Nửa nụ cười việt vị một nhát... hôn.

Một tin buồn anh báo cho em hay
Xuân thì em
Chợt hết thời vô chủ
Nở cho người cánh lung linh tím nụ
Anh gối đầu lên hương sắc...
Ngùi say.

Anh báo cho em hay một tin buồn
Chờ đợi em
Mai mốt rồi trời sáng
Loài Từ Quy băng qua mùa luân lạc
Mỏi cánh về...
Vườn cỏ
Gió mênh mông ?

...Phải không em ?

 _______________________________________
             

              Thuở Lọ Lem...
                       


Hết chiều...
Mới chạng vạng đêm
Trái tim Cô Bé Lọ Lem vắng... người
Khuya nay...
Một chiếc hài rơi
Không ai nhặt được
Em cười
Về không
Bên thềm nghiêng dáng trăng cong
Đổ anh ngập xuống chập chùng bóng em
Đưa đây
Lau bụi... lọ lem
Dắt về cổ tích lã mềm với nhau
Sáng ra...
Xiêm áo dẫu nhàu
Cũng đành duyên phận bên cầu thiên thu.

 _______________________________________
     

      đẦu ĐôNg MưA tUyẾt GọI mÙa.
                                               
 Sao cứ ngàn trùng ? Cứ hồng hoang ?
 Nhớ thương như lá rụng bên đàng
 Nằm buồn trăn trở theo bước gió
 Biết dạt về đâu, tình lang thang ?

Buổi sáng mời nhau một nụ hôn
Da thịt... Tabou - máu dập dồn
Điểm tâm ? Ừ nhỉ, đi ra phố
Mưa tuyết xứ xa bỗng ấm nồng.

Xin lỗi em... Hôn em vội vã
Cho kịp đuổi theo vết chân ngày
Đừng vội cười chào xoa lên má
Một nửa để dành thắp... chiều nay.

Căn phòng ta nhốt em - mờ mịt
Café và khói thuốc Dunhill
Gối áo César-Romatic
Ngủ nhé ! Mộng lành kín hương yêu.

Gõ cửa xuân thì còn ngái ngủ
Anh giủ mùa đông gởi bên thềm
Nụ hôn dang dỡ tìm mắt cũ
Chiều ta... thương ngày mới thơm em.
  
__________________________________

                             
            Nhật thực và Nguyệt thực.

                 Sáng qua em nhật thực anh
     Ăn mòn màu nắng trên cành thu xa
                         Vọng em ngũ sắc di đà
Ơ...chuông phổ độ băng qua đời người.

                                                      * * *
                   Đêm rồi anh nguyệt thực em
 Nửa trăng cười nụ - nửa thềm cong môi
       Bóng vàng chao xuống nguyên khôi
       Rót lời khuyết nguyện cắt đôi ly tình.

                                                          ***
                     Lặng thầm ta... ẩm thực nhau
Miếng ngon em giữ - miếng đau anh giành
                     Còng lưng kéo vất thập thành
         Nghe da thịt réo cũng đành... xuôi tay.

_______________________________________

                Hồn chữ.

Buồn buồn giỡn với bóng em
Mời ly rượu cúng đở thèm mà vui
Tứ thơ nguệch ngoạc lên đùi
Nghe trong hồn chữ bay mùi rất... Em.
   
_________________________________
                              

       Thơ tặc.

Rừng vàng ?
Lâm tặc phá tàn
Biển bạc ?

Hãi tặc cướp ngang, hết rồi.
Em như cọng cỏ mồ côi
Anh thành... Thơ tặc - buông mồi...
Vét Em.
   
__________________________________
 
         Khờ.

Lại đây anh nói nhỏ nè
Sóng reo tiếng "Chụt" có nghe không, Khờ?
Ghét người ?!?! Giáo án đầy thơ
Sáng mai lên lớp ngẫn ngơ học trò.
   
____________________________________

Sắc Màu Thu Đông.

Lá đã vàng rồi chưa chịu rụng
Sợ nắng hoàng hôn trắng tay cành
Vườn thu con gái mùa nhan sắc
Sợ cỏ rêu buồn tím chiều nhanh.
  
_____________________________ 




         Em và Mắm.

Chiều nay nhớ em hơn nhớ... mắm
Tàn thu đất khách rét căm căm
Thân em hẳn ấm bên lẩu mắm ?
Đơn giản thế thôi cũng... tủi thầm.
   
_________________________________

        Mượn tạm.

Vai trần sao lại để không
Cho anh mượn tạm mùa đông gối đầu
Ngủ vùi một cõi mê sâu
Sáng ra bẻn lẻn bạc đầu với nhau.
  
_________________________________

             Gấu.

Ta ngủ mùa đông lặng trong hang
Từ buổi thu đi - thuở lá vàng
Lá đã mục rồi - thu đã rỗng
Đời đã nghiêng ngày mỏi bước hoang.
  
________________________________

            Giao mùa.

Vừa ló mặt ra là chạm nắng
Thương mùa kiệt sức đã về hưu
Ngữa mặt lên trời phun khói thuốc
Vòng tròn... vỗ cánh hóa mây chiều.
  
___________________________________

        Sáo nhỏ bên sông.

Con sáo bên Nam đã về rồi
Mắt buồn chơm chớp sóng đáy sông
Nhoẻn mỏ nụ buồn, ơ... sao khóc ?
Bến Bắc ta chờ em... lớn khôn.
  
________________________________


         Xòe tay ra, Em !

Xòe tay ra, em ! Anh nhỏ vào giọt Nhớ
Em bụm về, làm gối ngáy chiêm bao
Mai thức giấc ngáp dài vào hư ảo
Anh hiện hình ngay - trong từng mỗi câu thơ.


Xòe tay ra, em ! Anh thả vào cọng cỏ
Em nhặt về, xoe nhè nhẹ ngoáy tai
Nghe cỏ hát lời tình hoang dại
Nhột - Em cười... lấp lánh nụ thơm tho.


Xòe tay ra, em ! Anh đặt vào hòn sỏi
Em nhón về, vê giữa ngón nhỏ suông
Anh tròn vo lăn một đời chạy trốn
Vạt áo em lau - anh sạch bụi - trong ngời.


Xòe tay ra, em ! Anh đổ vào nhánh lá
Trót vàng đời nhuộm kín nẽo hoang thu
Em chịu khó ép giữa hai bài thơ mới... cũ
Anh hiền khô... nằm ngủ - hết la đà.


Xòe tay ra, em ! Anh vẽ vào chữ Ái
Màu tím nghĩa tình ướt át cuộc sinh ly
Cảm tạ em, lặng thầm mùa chung thủy
Giữ cho anh từng mộng mỵ ngắn dài.


Xòe tay ra, em ! Anh rót vào Định Mệnh
Em rụt về - hoãng hốt - Tỉnh hay mê ?
Nắm lại nhé ! Không có gì không thể
Dòng đời trôi... Ta cùng nhau trôi... lục bình.


Xòe tay ra, em ! Anh trút... Anh, vào hết
Em hứng về, vá trăm mảnh làm chăn
Dẫu không phẳng phiu trong giấc mơ trong trắng
Cứ đắp đi thôi - Anh sẽ ấm sẽ mềm.


Xòe tay ra, em ! Anh phỉnh em... Nắm chặt
Sao mà run mà lạnh toát như vầy ?
Năm ngón thô đan năm ngón thuôn dài
Thấy chưa ? Ấm hiểm nhé !
Giữa hai lòng bàn tay... thắp nắng.
   
_______________________________________

          Sự tích Cỏ Gấu.
                                  

Lời tình anh nói như... ra lệnh
Quen thói... mà nghe cũng giật mình
Mươi năm tim ngủ - giờ thức tỉnh
Giữa chốn rừng người - Sợ - lặng thinh.

Anh hỏi, gầm gừ :-Có yêu không ?
Em cười :-Không có sao chờ mong
Qua mùa gió lốc xô rừng động
Lừng lững anh về ngủ giấc đông.

Anh giục mấy hồi :-Em nói đi
Mắc cở... nhe răng,  bỗng...cười khì
Khuya vắng - lo xa - trăng để ý
Để bụng thôi mà, nói ra chi.

Em dổ anh như... chị dổ em
Lọ kẹo tình treo - ngó phát thèm
Từng viên ngày tháng anh dò đếm
Kẹo chảy nước rồi - Ôi ! kiêng khem.

Em đặt anh nằm giữa trời xanh
Thanh thản mà nghe lá reo cành
Cỏ hoa lồng lộng mùa lấp lánh
Đâu dáng em chiều... xế mộng anh.

Em xuống đời như giọt mưa sa
Chừng nào mới chịu bớt thiệt thà
Anh như thác lũ trôi cẩu thả
"Để em tự lớn"... "Anh chết già".

Anh chợt phì cười lên cổ tích
Chuyện loài Cỏ Gấu mọc trung trinh
Đăng đắng mà tan cơn dịch bệnh
Nhẩn nhẩn như Em lại... rất Tình.
  
______________________________________

                                     
     Ơ..., đã nói hẹn chiều nay mà !?!?
                                                                           

Chiều nay nhé ! Theo lá vàng rụng xuống
Để hồn nhiên xòe váy hứng anh vào
Như con sâu róm tiếc mùa nằm cuốn
Anh khoanh đời trong vạt áo em thơm.

Chiều nay nhé ! Theo nắng vàng xuống phố
Quấn quýt về trên nhánh tóc chiều hong
Dăm cọng lạc trêu em... vờn ngấn cổ
Anh nhặt đưa em, tết sợi tơ hồng.

Chiều nay nhé ! Theo gió mùa áp thấp
Đậu  môi em sen chín nụ son hồng
Cười chi đến khuyết đôi bờ má ấm ?
Anh lấy gì lấp kín vực chờ mong ?

Chiều nay nhé ! Theo chân đời ngậm nhạc
Lặng lẽ về - khuỵu ngả nặng vai ai
Ngủ ngon thôi - mềm đời miền cỏ dại
Ru đời lên - mộng mỵ nở xênh xang.

Chiều nay nhé ! Theo "vòng... vòng..." gót nhỏ
Mưa ướt em rồi - Anh đứng ngó theo
Bóng anh gầy guộc nghiêng ngày xiêu vẹo
Che không kín hết em... thuở hẹn hò.

Chiều nay nhé ! Theo mắt người lúng liếng
Thu sắp tàn... mùa đổ lá linh thiêng
Thủ thỉ trăng non hoàng hôn cổ tích
Chuyện kể rằng : Đêm ấy... Lệ Chi Viên...
  
_____________________________________

           Trăng gãy, há em ?
                                    

Tự nhiên như số mệnh - Đêm nay - Trăng gãy
Ta hoãng hồn ôm chặt một phần tư
Em khờ khạo thế mà vơ về ba trên bốn
Bên ít, bên nhiều - Trăng khuyết cả đôi bên.

Phần trăng gãy trên tay em bầu dục
Tội, bên ta một phần trăng khuyết lưỡi liềm
Đừng vòi vỉnh nữa,
Ta vốn nòi nhẫn nhục
Lại bẻ chia em,
Làm sao sống nổi với một phần trăm khốn cùng.

Trăng phía ta rụt rè bên dãy đèn cao áp
Tủi phận mơ về trăng thơ dại bên kia sông
Cũng may ta chưa no say rững mỡ như Lý Bạch
Mà nổi lòng tham để chết đuối dưới lòng sông.

Hùn lại đi em ! Cho vầng trăng viên mãn
Sự lành lặn nào cũng đẹp mặt thế gian
Khép lại nhé, hai mảnh đời thật khớp !
Thắp đêm mai... đêm mốt... đêm giát vàng.

Em bóp nhẹ coi thử trăng mềm hay cứng
Là biết tình mình đã muồi chưa
Phần gãy bên ta vàng rồi - rừng rực
Em hườm nhanh đi - Ta chín nẫu kịp mùa trăng
Đừng khuyết nữa - Đất trời đêm nay vắng
Hai mảnh về chung...
Thành đoạn kết Chuyện Đời Xưa.
  
_____________________________________

                                                
          Ngẫu hứng Lý Kêu Đò.
                              (Tặng cây viết nữ Thạch Thảo BD-
                                              Tác giã "Chạm Lấm Tấm Mưa Ngâu")

Thưa chiều,
nghe Lý Kêu Đò
Bên này da diết câu hò chèo qua
Bóng người ảo diệu sông xa
Bao nhiêu sương khói lòa nhòa - vẫy tay
"Rượu nồng cay..." - "Uống cho say..."
Ly này chuốc cạn cả ngày mai sau
Chạm* chi Lấm Tấm Mưa Ngâu*
Để sông vỡ sóng xô đau chuyến đò
Khóc òa - Tay mụn tàn tro
Phù sa đâu áo học trò ta xưa ?
Sông ơi ! Về biển chiều chưa ?
Để mai mây rót giọt mưa cho Người
Mưa rơi ? Bên trời ta rơi ?
Ướt em lấm tấm bến đời, khổ chưa ?
Em ơi ! Khoan vội chèo đưa
Kẻo tay ngoan mỏi mà chưa chạm chiều
Đò ơi ! Điệu Lý dặt dìu
Sông xa vắng gió, người yêu khổ rồi.

                                     
     -Lý Kêu Đò : Dân ca Bình Dương (Biên soạn : Vũ Kim Sa - Biểu diễn : Chí Tâm-Ngọc Đan Thanh,chương trình Tiếng Tơ Đồng,đài Truyền hình SBTN Mỹ,chiều 12/9/2011).
       -*Chạm Lấm Tấm Mưa Ngâu - thơ Thạch Thảo BD.  
  
___________________________________________



              Ví dụ, một mai...
                                                 

Núp sau lưng mặt trời chiều
Có hai đứa ngốc lén yêu nhau - cười
Nắm tay một đứa la Trời
Đứa kia nghe ấm một đời phong ba
Trái tim nhịp bảy nhịp ba
Sợ em đánh vỡ - Buông ra - Tiếc hoài
Một mai - Ví dụ, một mai
Muốn hôn, anh phải mở bài từ đâu ?

Nép sau mấy cuộc bể dâu
Có hai đứa dại chụm đầu... tìm tay
Ngón út thì cho anh vay
Ngón trỏ cho mượn,ngón này... tặng không
Ây dà, một đứa vỡ lòng
Đứa kia dổ ngọt chực mong... dò bài
Một mai - Ví dụ, một mai
Anh không về nữa, lấy ai em đòi ?

Trốn sau một dáng trăng côi
Có hai đứa quỷnh tay đôi nhặt tình
Cho đi một mảnh tim trinh
Như trăng dại dột giữ mình ngàn năm
Vơ về nửa gánh phong trần
Khập khênh trên vó ngại ngần cỏ may
Thương ai một đứa chìa tay
Đứa kia nắm lấy... trăng đầy cườm tay
Một mai - Ví dụ, một mai
Em đi đâu mất, lấy ai anh đền ?
   
______________________________________

                    
     vƯờN cỎ tHơM... nGựA vỀ.
                                                                    

Là đà rơi như lá vàng - Mỏi mệt
Ta rụng về em - miền cỏ mượt mà
Nắm tay nhé ! Níu em vào thật sát
Nghe thụp thùm tim - gõ nhịp phong ba.

Ta về với em lòng hiền như đất
Một màu nâu non thanh bạch chuyên cần
Quệt ngang mắt lệ vụt cười như Phật
Nửa đóa vô ưu vụt nở trắng ngần.

Em về với ta lòng hiền như cỏ
Một màu xanh non mướt ngậm sương sa
Ru ta đầy nụ sen hồng êm ã
Cạn thu rồi - biêng biếc nắng gần xa.

Ta về với nhau cùng mưa cùng nắng
Cùng chia nhau ân sũng vạn mùa trăng
Ta buông câu Lục - em ròng câu Bát
Bài thơ tình - nhân quả tím trăm năm.

Trả lại cho Đời bụi tình lam lủ
Trả lại cho Người sương khói mê cung
Như con dế mèn chán cuộc phiêu lưu
Mở cổng đi em !... Ta về vườn cũ
Vẫn xa xa vòng tay mềm dung thứ
Khép yêu thương chợt mừng tủi - rưng rưng
Chợt nhếch nhác trong vực đau ngựa chứng
Giọt... giọt... rơi nước mắt xuống... lòng em.
   
___________________________________


    vỀ eM cƠn MưA nHỏ ChIềU nAy.

Một cơn mưa nhỏ mà thôi
Lang thang đây đó ghé qua bên thềm
Mưa không đủ ướt tóc em
Mưa vừa ngòn ngọt đủ mềm tim tôi.

Một cơn mưa nhỏ xa xôi
Cầu vồng bảy sắc nổi trôi mấy bờ
Mưa không đủ ướt bài thơ
Mưa vừa mằn mặn đủ mờ mắt nai.

Một cơn mưa nhỏ lay phay
Tơ hồng giũ bụi trắng ngày phôi pha
Mưa không đủ ướt Ngân hà
Mưa vừa lành lạnh đủ già tuổi  thu.

Một cơn mưa nhỏ êm ru
Lâm thâm lối cũ phiêu du bến đời
Mưa không đủ ướt lòng người
Mưa vừa khe khẻ đủ cười tình tôi.

Một cơn mưa nhỏ mà thôi
Mưa từ bên ấy lần hồi về đây
Mưa không đủ ướt vai gầy
Mưa vừa âm ấm đủ đầy... Thơ - Em.
  
_______________________________


  cUốI tHu SóT lẠi TíM cHiỀu PhAi.
                                                                                        
Khép chân, Em ! Trãi thêm rộng váy
Ta nằm mộng mỵ giữa ngàn hoa
Tím ơi, sao tím bình yên quá
Tím nửa đời ta - Tím tháng ngày.

Cặp mắt em hiền như mắt nai
Mùa thu dìu dịu gió trang đài
Ta về rón rén chân lưu lạc
Tựa ngả đời mòn bên gối vai.

Ta vẫn từ lâu chê màu tím
Tím buồn - Tím lạnh - Tím chia ly
Chợt em tím ngắt mùa chung thủy
Nhuộm tím chiều ta - Tím suốt tim.

Em cười một đóa chiều bật nắng
Cỏ cháy vườn tàn bỗng đơm hoa
Giếng duyên ai khoét lên bờ má
Múc tưới ngày hoang - Nguội - Ăn năn.

Em vốn hồn nhiên như sẻ nâu
Ríu ra ríu rít buổi ta sầu
Ngàn trùng cười gượng, em không thấu
Hi.. hi... thỏ thẻ chạm đời nhau.

Nếu một ngày em thấy nhớ nhiều
Làm ơn đăng ký học khóa Yêu
Đừng cứ vô tâm như con nít
Anh ơi anh hỡi rối cả chiều.

Ta vẫn như mây sa tóc em
Đường ngôi rẽ lệch gió hôn mềm
Ta đâu lương thiện che em được
Nửa bóng giang hồ đã lấm lem.

Tím ơi, đừng vội tím phân ly
Tím Mùa Thu Chết - Tím Phạm Duy
Ta ở cuối trời già theo lá
Biết rụng về đâu thắp xuân thì.

Thôi, em cứ tím hoài năm tháng
Mùa trôi rồi cũng tháng Giêng sang
Váy hoa em cứ bay đầy phố
Mắt cười như sóng tím chiều hoang.

Làm sao ta dám hẹn ngày mai
Hải lý quan san vạn dặm dài
Chắc chi vàng đá đời con gái
Đành để lững lờ... tím chiều phai.


                             (HÙNG NGUYỄN)


 











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét