Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

Truyện tiếu lâm - Hùng Nguyễn sưu tầm và chế biến.




                 
                      NÚT BẤM OAN NGHIỆT.

    Có anh chàng được cơ quan bố trí theo đoàn tham quan học hỏi chuyên ngành với nước bạn. Đoàn được nước bạn - khá văn minh tân tiến - chiêu đãi ăn ở trong một khách sạn cở 5 sao.
     An vị đâu đó xong, anh chàng lò mò mở cửa nhà vệ sinh(bathroom) chực hòng xả bầu tâm sự.
     Ây da ! Quá tiện nghi, quá diễm lệ ! Anh chàng tụt quần ngồi bệt trên bàn cầu rực rỡ cẩm thạch. Đối diện là một bảng công tắc điện với nhiều nút bấm đủ màu, nhiều ghi chú.Anh chàng bấm từng nút một...
     -A, nút mở ánh sáng xoay bảy sắc cầu vồng !
     -A, nút mở nhạc giao hưởng thính phòng !
     -A, nút mở hương thơm hoa trái bốn mùa !
     -A, nút mở mưa rào đầu hạ !
     ...Và nút chìa giấy đủ loại, nút chìa xà phòng, nút chìa nước thơm... Ui chao, không thiếu tiện nghi nào ! Đúng là hiện đại 5 sao.
     Đến chiếc nút cuối cùng, anh hí hửng đưa ngón tay bấm vào... Bỗng, anh thét lên hãi hùng :
     -Bớ trời ơi, chết tui rồi...
     Anh chàng không kịp kéo quần, bụm nguyên đùm của quý máu me đầm đìa tông cửa chạy ra ngoài la làng cầu cứu...
     Trời ạ, nhè cái nút điều khiển "CHỨC NĂNG TỰ ĐỘNG BÓC BĂNG VỆ SINH CHO QUÝ BÀ" mà cả gan bấm vào.
     Heee...heee...
  
___________________________________________________


                         CÔNG NGHỆ CAO.

     Một anh chàng dốt đặc tiếng Anh được đến định cư ở Mỹ (dứt khoát không phải là Hùng tui à nghe)
     Đến một mình, ở một mình. Sống cũng được thôi, cứ chịu khó ra dấu và bắt chước người chung quanh thì cũng tạm ổn. Cùng lắm thì tìm người Việt đồng hương mà hỏi mà nhờ.
    Tức cái là trong bộ Tứ khoái thì Ăn, Ngủ và Ị thì vô tư rồi. Chỉ phải tội thèm cái vụ kia quá đi, thèm phát chết, trúng cái giống đàn bà xứ này ra đường ăn mặc hồn nhiên sexy hết ý, bố ai mà chịu nổi. Biết hỏi ai bây giờ, biết bắt chước ai đây.
     ...Một sáng đẹp trời, anh chàng đi lang thang qua từng con phố - hòng quên đi "niềm đau khổ" đang dày vò cái xác phàm - .Bỗng, từ bên này đường anh nhìn thấy dưới một gốc cây cổ thụ bên kia có đặt một chiếc máy cở như cái tủ lạnh, cao hơn đầu người. Anh quan sát, một ông Mỹ cao lớn đến trước máy, bỏ đồng xu vào một khe nhỏ, rồi ông ta mở ba-ghết quần, đứng áp sát vào, máy chạy nghe re re, khoảng 2 phút sau ông ta rút ra, cài lại ba-ghết, vẻ mặt khoan khoái sung sướng, huýt sáo bỏ đi.
     Anh chàng thông minh đột xuất đoán ngay :-Đúng là cái máy chơi rồi. Tụi Mỹ tâm lý gớm à nghe.
     Thấy vậy chớ cũng chưa dám chắc ăn. Anh chàng cố quan sát thêm chút nữa. Thì cứ 15 - 20 phút lại có một người đàn ông đến     "xài máy", y hệt nhau, thái độ khi xong việc sung sướng cũng giống nhau.
     -Thế là chắc ăn rùi. Từ nay tớ đếch lo nữa, heee.. heee... rẻ òm.
     Anh chàng bước vội tới máy, bỏ đồng 25 cent vào khe, một lổ tròn nhỏ mở ra, anh chàng kéo ba-ghết quần lôi thằng Tèo Em đang sắp chết vì nhịn thèm nhịn khát kinh niên ra, rồi nhét ngay vào...
     -Ối... cha mẹ ơi... chết con...
     Anh nhảy cà tưng cà tưng miệng la làng ỏm tỏi. Người đi đường xúm nhau bu tới. Anh chìa ra khóc kể cầu cứu. Trời ạ ! Đầu thằng Tèo Em bị đính cha nó một hột nút to bằng đông xu 1 cent.
     Gọi 911 ngay. Anh chàng Việt kiều khốn khổ nhà ta sữ dụng nhầm máy "TRA NÚT TỰ ĐỘNG" rồi.
     Heee... heee.... (hổng phải tui à nghe).


                                       (HÙNG NGUYỄN)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét