Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

Thơ Hùng Nguyễn - (Trang 8)

 
  
   NGÀN SAU CỔ THÁP

-Chuyện kể rằng :
Một thuở vàng son cổ tháp
Đêm rỡ ràng đầy trống nhạc pa-ra-nưng
Chiến binh về,
ngựa hàng đàn lừng lững
Lũ gái Chàm run rẫy trái trái tim xuân...

-Bao nhiêu bậc bước lên tầng cổ tháp
Bậc rêu phong,
Bậc vỡ nát dưới chân người ?
Đâu tế lễ ?
Đâu khói hương tức tưởi ?
Hắt hiu sầu - Lạnh lẻo suốt ngàn sau...

-Tình yêu nào - Tắt bình minh cổ tháp ?
Huyền thoại nào - Dấu biệt mất nguồn cơn ?
Hờn Chiêm Vương giong thuyền ra biển lớn
Bỏ giòng sông buồn, ướt gấu váy Chiêm Nương...

-Mưa...,
Mưa...
Mưa xé nát chiều tàn cổ tháp
Mưa...
Mưa xé lòng bầy nhạn khóc lưu vong
Âm hồn xưa lang thang
- Những kiếp đời lạc lỏng -
Cố hương ơi !
Chỉ còn gọi Cố hương thôi...

-Ơi, cô gái !
Ơi, chàng trai !
Ơi... Cổ tháp !
Bốn phương xa mấy vạn nẻo kinh kỳ
Chỉ đôi mắt chung đời đau chiến kỷ
Lỗi hẹn làm chi,
Để Cổ tháp... Chết... chiều mưa.
  
_________________________________

      Những người đàn bà sau cánh cửa...

1-Tôi xô cánh cửa màu cứt ngựa, bước vào căn phòng thứ nhất - Một người đàn bà nằm sấp - Bụng đè lên giấc chiêm bao - Úp bầu ngực no căng - Đẹp - Như sản phụ con so bị truất quyền làm mẹ - Cơn mơ cơm áo? Bữa tiệc nhà hàng và căn phòng đẵng cấp năm sao - Tôi nhìn - Tôi đi ra...

2-Tôi xô cánh cửa màu chiều chết, bước vào căn phòng thứ hai - Một người đàn bà nằm ngữa - Giấc chiêm bao đính lên trần nhà - Ba con rưởi thạch sùng kêu chắt chắt nuối tiếc một nửa cuộc đời quá khứ phù hoa - Cơn mơ kéo dãn đôi đồng tử - Đêm trừng trừng - Đêm ma - Tôi nhìn -  Tôi đi ra...

3-Tôi xô cánh cửa màu lá mạ,  bước vào căn phòng thứ ba - Một người đàn  bà nằm nghiêng quay mặt vào vách - Chiếc bóng quái thai - Giấc mơ dị dạng - Cơn mơ ịn lên bức tranh tĩnh vật - Dường như giọt nước mắt lẵng lơ nhảy múa trên mặt gối lấm lem giữa ướt mềm và khô cứng - Tôi nhìn - Tôi đi ra...

4-Tôi xô cánh cửa màu đường phèn, bước vào căn phòng thứ tư - Một người đàn bà nằm nghiêng quay mặt về phía cửa - Giấc chiêm bam bao khốn khổ, từ tôi, len vào - Cơn mơ oan nghiệt - Gã làm thơ treo chiếc áo đạo đức bên lò sưởi, lững thững, quần jean trễ cạp toòng teng giữa hai đầu gối - Nụ cười, nước dãi, nửa đêm hơi hôi - Tôi nhìn - Tôi đi ra...

5-Tôi xô cánh cửa màu đỏ bầm kinh nguyệt, bước vào căn phòng thứ năm - Một người đàn bà ngồi chồm hổm - Giấc chiêm bao dày bụi thời gian - Trăm lớp váng nhện bện đan như tổ yến - Đụng vào tóc... tóc rụng - Đụng vào xương... xương tan - Ba mươi sáu năm - Hơn mười ba ngàn cơn mơ dữ hòng gặp một gã đàn ông thất đức - Em đã lỡ dại chết rồi giữa nhớ nhung và chờ đợi - Cái thi hài nuôi mối mọt no nê - Tôi nhìn - Tôi chết lặng - Tôi sụp xuống - Tôi lạy...
(Xin đừng sờ chạm vào hiện vật trưng bày...)
   
__________________________________________

                        

           Nâu ơi là nâu !

Ta muốn kẻ lên mí mắt em một màu chì nâu sẫm
Để hoàng hôn nhòe buôn buốt sóng lưu ly
Khi em chớp mắt
một chớp
hai chớp
ba chớp...
Thế thôi - Kỳ bí
Thuyền tình ta chìm nghĩm đáy biển Em...

Mắt em màu hạt dẻ - mịt mùng sâu - vực tối
Nhốt giùm ta - Vó ngựa sõng - mõi rồi
Ta sẽ ngủ - Nhất định rồi - Ngoan như đất sét
Em cứ nắn ta như Chúa nắn Loài Người...

Ta biết rồi,
Em cũng rất thương ta
Nên mới chịu mở lòng ra như cửa biển
Đón cánh buồm ta Nâu như lá mục
Trôi lững lờ
vô hướng
đến vô biên...

Ta muốn kẻ lên đôi mày Em một màu Nâu Thiên sứ
(Biết bao giờ Vô Kỵ mới ôm được Triệu Minh  đây ?)
Hãy chôn ta như giấu của để dành
Anh rồi về - Hứa đấy - Mùa thu lá sáng
Em nheo mắt cười - Nâu lên - thị ngạn
Ối à,
Vó ngựa cũng reo hò
Xin Vạn tuế Bình An...

Em cứ nhìn ta
Qua khung kính màu trà
Mà thấy ta Nâu hơn màu nâu Em muốn
Gát  kiếm rồi,
Con sâu tằm ngủ muộn
Mộng bây giờ... cũng rẻ lắm, Em yêu !

Phật Pháp vô cương
Anh bụi đời Vô Thượng
Khất sĩ già - Y Bá nạp - ... cũng rách bươm...

Anh muốn che Em hết cả Nâu sồng
Kẻo mai chết yểu - anh lấy gì trả nổi
Mà này Em,
làm ơn bớt mắng anh Bờm này Bờm nọ
Không lẽ nào anh Bờm cả cung cách... yêu Em.
   
_____________________________________

                                 

      Lúm Đồng Tiền...

Cái lúm đồng tiền Tây Thi
Phù Sai chết đuối sá gì Cô Tô
U Vương cười nhạo đáy mồ
Đồng tiền Bao Tự sóng xô Trường Thành
Trụ Vương kha khả ngon lành
Đồng tiền Đắc Kỷ khuynh thành... rẻ thôi.

Cái lúm đồng tiền... Em tôi
làm duyên hay để... cò mồi thế gian
Đưa đây... anh nhẹ... nhẹ... nhàng
Ghé môi kín kẻ... đầy tràn... lúm em.
   
_____________________________________

                                

              Dã Lan.

Đồi Dã Lan
Đêm Dã Lan
Hương Dã Lan
Mùa xuân ngái ngủ - phấn vàng rơi rơi
Thương thì thương,
mảnh tình tôi
Một manh hồn rách - một lời phôi pha...

Đêm lên, mây khuất không nhà
đi đâu, để gió la đà ngực non ?
Cuộc say khuyên đỏ trời tròn
Đâu hay vuông đất ta còn chén vơi ?...

Bưng lên mà cụng khua đời
Rượu nào say khướt tiếc người sổng tay ?
Để ôm không trọn mình dây
Rơi hương lan dại - thềm đầy... ngóng trăng
Nghe trăng mỏi mệt vùng vằng
Nghe ta Đọa khúc Ăn năn ơn Người
Dã Lan ơi !
Dã Lan rơi.....
   
_____________________________________

                        
       KhI eM lỠ dẠi QuA cHiỀu AnH...

Em đi gánh hạt từ bi
Trên đồi cát trắng nắng quỳ cầu siêu
Gió lên lồng lộng dáng chiều
Bóng dương chổng vó nghiêng xiêu vẹo ngày
Nam mô kẹp giữa chắp tay
Áo vàng Phật tổ ăn mày nhân gian
Oan xưa xin gởi bên đàng
Về đây... chấp chới bóng hoàng hạc bay...

Em đi gùi một đời tôi
Oằn lưng trên ngọn núi côi phận người
Mưa nhè nhẹ... xuống chiều vơi
Dường nghe em khóc giọt đời toong toong
Thương nhau mấy độ khuyết tròn
Đừng đem nước mắt ăn mòn tim nhau
Thôi thì... mỗi đứa một đầu
Bóng đôi dị dạng... chụm đầu... môi hôn...


Em đi cõng cuộc tình đau
Một vai áo lụa nát nhàu... chiều nhăn
Làm sao xóa nổi vết hằn ?
Ngọn roi xưa đã đóng khằn đời ai
Em là ai ?
Ta là ai ?
Mà chiều co dãn như... loài sán giun
Mà chiều xám như... khói hun
Mà chiều... còi cụt
Mà chiều... cùn nhụt
Mà chiều... hun hút
Mà chiều hắng giọng: anh H... nhớ không ?
   
__________________________________

                    

     Rơi xuống là về với em

Ngực em một ngày hóa núi
Mắt em một ngày hóa sông
Tim em một ngày hóa biển
Bụng em một ngày hóa đồng
Và nơi ấy một ngày hóa rừng hóa suối
Ta có em - một ngày - ta có cả quê hương
Ta có em - một ngày - ta có cả đất trời vũ trụ...

Ta leo lên đỉnh núi
Ta lặn vào đáy sông
Ta bơi lên mặt biển
Ta gối trên cánh đồng
Ta xẻ rừng vượt suối
Ta ôm đầy một vòng tay non nước
Ta vùi đầu vào hư ảo càn khôn...

Ơi, cái cặp mắt lim dim đa tình như Quan Âm Bồ Tát
Ơi, cái đôi môi nhục cảm gọi mời như Đức Mẹ Đồng Trinh...
Một ngày, gã anh hùng đốn mạt
Một ngày, tên làm thơ đê hèn
Buồn như đứa sơ sinh xa vú mẹ
Chán như lão về hưu gần vú vợ nhà
Bỗng rực cháy - ta có em - một ngày
Bỗng nhộn nhịp - ta có em - một ngày...
Nơi xa lắc mịt mờ lối về hiểm trở
Nụ hồng ai nở thắm giòn tan tiếng hát thiên thần
Về thôi, về thôi - Quên lẽ đời còn mất...?
Khi chiều nay,
Đứng trên cầu Cambrige
Cao chóng mặt,
Nhìn xuống highway - ngàn dòng xe xuôi ngược -
đỏ vàng rối mắt - chạy đuổi dập dồn như thác đổ.
...Dám không ?
Rơi xuống là về với em...
tức khắc.
   
_____________________________________

                                      

      Mê Tín Dị Đoan

Ta mê tín một lời tình da diết
đến mụ đời - Chịu quỳ lạy giữa thinh không
Giọng cười Em hăng hắc
Con đường ta gai góc
bỗng một ngày mềm rũ đến linh thiêng
Ngoan như gã Thiền sư cười Nhập diệt
Hiền như mụ Bán Cá sì sụp bái Quan Âm
Mê tín mất rồi - Gã làm thơ cúi lạy
Một lạy... hai lạy... Tùm lum lạy...
Lạy hoài không biết mệt
(Khi con muốn tìm đường về nguồn cội yêu thương...)

Cellphone buồn không reo
Email buồn câm bặt
Comment buồn bỏ trống
Blog buồn buồn thiu
Ăn nhiều
Uống nhiều
Yêu nhiều...
Càng nghe thiếu
Gã Vô Thần thất chí - khi Yêu cũng biết Dị Đoan...

Lẽ nào Em té xe ?
Lẽ nào Em cãm cúm ?
Lẽ nào Cha Em chết ngũm ?
Lẽ nào Chồng Em lại đi hoang ?
Hay lẽ nào Em phát hiện ra ta hư hỏng quá chừng ?!?!?!

Ta dị đoan bởi bao điều vô chứng
Cười lại đi Em (Ơi, cái hàm răng hô duyên Hàn Quốc)
Kẻo Ta rơi
Rơi
Không chịu nổi lực hút Địa cầu
  
 Ta - Em
Cho - Nhận
Trời biết - Đất biết
Ta Mê Tín Dị Đoan thật rồi
Không lẽ nào Em Vô Thần thật sao. Em ?
...
  
________________________________

                                    
    Túy ngọa... Vạn Huê Lâu !
       

Vạn Huê Lâu !
Vạn Huê Lâu !
Thiên hương chén tống ngậm sầu cười vung
Chiều nghiêng, hoa rụng, điệp trùng
Cánh nào ta nhặt tương phùng mong manh ?
Trang Chu hồ mộng trên cành
Mắt say hàm tiếu ngó thành mãn khai
A ha, rượu cháy đền đài
Áo xiêm hừng hực đỏ ngoài thiên thu
Chén nào ơn ?
Chén nào thù ?
Rót đi bằng hữu... phù du thôi mà !

Cứ say,
Hoa vỡ mặc hoa
Cứ cười,
Dẫu điếng lòng ta... bất cần
Ô hô ! Một nhúm phù trần
Lấm đôi chân mục xa gần dấu xưa...

Vạn Huê Lâu !
Vạn Huê Lâu !
Uống đi, mặc kệ nát nhàu thiện lương
Nửa đời thoáng chốc nửa đường
Giật mình, tiếc ngọc thương hương muộn mằn...
Chiều treo non gió nửa trăng
Thanh tân hay đã cổi cằn bỡi đêm ?
Hoa cũng thèm !?!?!?
Rượu cũng thèm !?!?!?
Bỏ quên kiếm nhụt bên thềm đợi trăng
Bỏ quên áo gấm bên đàng
Lối mòn thôi đã cỏ hoang rối mù
Bỏ quên duyên nợ trượng phu
Khóc mùa nhan sắc - Đường tu... vụng rồi !

Hoa... Ôi !
Rượu... Ôi !
Tình... Ôi !
Chiều tang tóc -
Tuyết -
Trắng lầu Vạn Huê...
    
_____________________________

                  
     Xa rồi, Nguyên Tiêu...
             

Nguyên Tiêu dị chủng buồn thiu
Ngâm bài thơ cổ thương điêu linh đời
Ảo vọng ơi,
Ảo mộng hời !
Cũng đành mai táng cuối trời tuyết sương
Ai về cho nhắn Gái thương
Cánh chim lạc địa tìm đường về Nam
Về mà hái bóng nguyệt rằm
Trả em món nợ đò nằm chông chênh
Về mà vắt cạn giọt tình
Câu thơ vằng vặc ta đền duyên em
Về mà thắp bóng trăng đêm
Tháng Giêng, em nở xốp mềm đóa tim...
    
___________________________________

                                

    Nào,
    Hãy cùng anh nếm vị Valentine Buồn !


Valentine, em ơi ! Mùa này ta chia cách
Đứa chân trời, đứa góc biển, tội nhau chưa?
Không lẽ nào anh đem hoa hồng đông lạnh
Nơi ngàn trùng, sao kịp về nhiệt đới - đêm em
Đêm tình nhân lập lòe lên sắc nến
Phải đâu một mình đóa hồng xám ngoét bóng cô đơn?
Làm sao chia đêm nay thành hai phần số mệnh
Em giữ phần nhiều... (Đàn bà ai nỡ tính chuyện thiệt hơn?)
...
Hãy uống giùm anh ly double sóng sánh
Remy-Martin vàng chuếnh choáng lên bóng em - Tái dậy thì
Thôi cứ coi như chuốc một niềm vui Tô Thị
Miễn đừng hóa đá - Anh mồ côi em - Biết sống làm sao đây ?
Valentine, em ơi! Anh ngồi mùa Đông nát bấy
Chực bán rẻ đời mình, hòng mua rẻ đời em
Rượu bên này, anh không hâm mà cứ ấm
Xin rót về Muộn xuân em từng ngụm một, cay nồng...
...
Có thể đêm nay,
Em Valentine một mình bên bàn trang điểm
Cắn vỡ đôi vỡ ba từng mảnh Hersley's hình trái tim
Kiêu hãnh cười - dằn mặt anh - coi chừng tim vụn nát
như mỗi viên chocolate loang màu môi violet tím mong chờ
Chờ đến nỗi giọt tình đau, khánh kiệt
Chắt xuống đêm, tàn rồi, giọt nến cũng khô đanh
Này, lè lưỡi ra cho anh xem nào
Cái ẩm ướt màu nâu đặc quánh
Vị ngọt em nuốt sạch cả rồi
Còn cái vị  đắng chết bầm, xin cứ vui lòng chừa lại cho anh...
...
Valentine ! Đêm Valentine ! Trời ạ !
Nến - Rượu - Hoa - Chocolate - Và... Nỗi nhớ
Đôi bờ Biệt ly
Ngoãnh mặt
Em nỡ lòng nào buồn giận anh thật sao ?
   
________________________________________
                               

         Hai đứa trẻ và cánh diều băng

                                                              (Đoãn văn)

 Thằng Cu Rừng cứ chạy mãi về phía chân núi, nơi mặt trời đang lặn. Nước mắt, mồ hôi nhòe nhoẹt trên gương mặt thất thần.
   Con diều băng thật rồi.
   Ôi, niềm kiêu hãnh của nó. Con diều mang hình dáng của một con đại bàng. Những lổ khoét thần kỳ, những lưỡi gà tài hoa đã từng rít lên hồi âm thanh áp đảo bọn trẻ thả diều cùng xóm...
   Con Bìm Bìm cứ đuổi theo, mặt cứ tái nhợt vì mệt, vì buồn, tiếng gọi của nó yếu ớt như kiệt sức: -Cu Rừng ơi, về đi anh... về đi anh... trở lại đi anh...
   Con Bìm Bìm đuối sức, ngồi ngả bệt xuống bên gò mối. Thằng Cu Rừng bỗng chựng lại, đứng một lát, rồi lủi thủi quay về, thả người ngồi xuống bên cạnh cô bạn nhỏ.
   Bìm Bìm như vỗ về trấn an: -Cu Rừng ơi, anh đừng thèm tiếc nữa, theo em về đi. Em sẽ phụ anh se chỉ, khuấy hồ, anh sẽ làm lại một con diều khác, đẹp hơn, em tin anh, em tin bàn tay anh mà. Nhưng anh ơi, anh hãy làm một cánh diều hình con chim bồ câu, một con bồ câu thật là đẹp, đẹp nhất xóm, cao nhất xóm, kêu hay hơn tụi nó, Cu Rừng nha.
   Thằng Cu Rừng nhìn con Bìm Bìm như chưa bao giờ được nhìn ai như thế, thật lâu, thật lâu. Nó cúi đầu, liếm môi, nước mắt hay mồ hôi mà mằn mặn, nhỏ nhẹ, thật nhỏ nhẹ: -Ừ, anh sẽ làm một con diều bồ câu. Làm cho em, rồi mình cùng thả nghe Bìm?
   Con Bìm Bìm nhìn nó, cười bằng miệng, bằng mắt. Cái ánh nắng cuối ngày vụt rực rỡ lên những nếp chân chim nơi đuôi mắt của con bé sắp tròn năm mươi tuổi.
   Thằng Cu Rừng cũng cười theo, hiền lành móm mém. Ôi, cái nụ cười của chú bé vừa lên chức Ông Nội, một nụ cười hàm ơn con bạn nhỏ bên đời đã dám nhìn vào bên trong cái đầu khốn khổ của anh bạn ham chơi hiếu thắng...
   Và dự án chiếc diều hình bồ câu lóe lên trong đầu nó.
   Buổi chiều màu cánh gián lung linh...lung linh...

  
_______________________________________________
                                  

      ChỈ lÀm HaI đIềU tÀn NhẪn

(Cả đời ta chỉ làm hai điều tàn nhẫn
Cướp chính quyền

Yêu em)

Lỡ sinh ra giữa thời loạn lạc
Ta mang hồn Lương Sơn Bạc đi hoang
Khổ nỗi,
Mặt trời cứ thắm lên hừng hực
Ta lơ ngơ như dã thú lạc đàn
Sá gì đâu giữa trùng trùng thiên thạch
Để một lần ta rơi,
xuống đời,
Âm vọng dòn khan.
Máu cứ bắn lên,
khu rừng chiều đầy hoa máu
Mồ hôi cứ chảy dài,
cánh đồng vàng vọt giữa lũng man
Ơi, cái nợ đời
Ai trượng phu đem trả nốt một đời xuân sắc
Để thu về... nằm ác mộng lá xanh.

Lỡ sinh ra bởi một người đàn bà
Bú giọt sữa ấm để hình hài lớn dậy 

Mặc nhiên,
ta đội ơn giống cái
Mẹ ta

cả Em
Khi ta đói, ta đau - mẹ ta héo rũ
Khi ta buồn, ta khóc - Em thãm thiết hơn
Ta mang hồn thơ kiêu ngạo bốn phương
Rót vào em giọt đắm mê vô tưởng
Thế đấy,
Bỗng dưng mà em tuột luốt
Trắng tay, trắng tình nghe ta hát khúc bất lương.

(Cả đời ta chỉ làm hai điều tàn nhẫn
Cướp chính quyền

Yêu Em)

Ai bảo sáng nay,
ghế đá công viên một con đĩ ngủ say
Ai bảo đêm nay,
Em là một con đàn bà... y hệt... Mẹ.
  
______________________________
                                       

      Ngộ Thơ

Chiều say vỗ ngực xưng thi bá
Vãi gánh hoa thơ trắng giang hà
Ô hô, vỡ trận, vàng hóa đá
Khỉ vượn buồn thiu hát đưa ma.
   
____________________________
     Vịnh Con Mèo Cái

Tiếng cào rột rẹt lên vách nứa
Vết xước chạy dài giữa tim trưa
Tiếng em rít róng mùa thiên tính
Tượng đá trở mình lướt thướt mưa.
   
___________________________
            Mù

Bởi mù màu nên hoa không đẹp
Bởi mù đường nên bụi lấm lem
Bởi mù đời nên thân hèn kém
Bởi mù người nên chịu mất em.
   
___________________________
      Tứ tuyệt tế Dịch Hà

Khai một câu, máu vẫy hoa lụa bạch
Thừa một câu, hào khí ngựa qua sông
Chuyển một câu, ngẫn ngơ gươm thích khách
Hợp một câu, lạc lệ nẩy tơ đồng.
  
_____________________________
     Gian Phu Ngâm

Em ở bên tôi quên mất chồng
Ra tôi hơn hắn cái... Đàn Ông
Nằm giữa đường ray... Tàu sầm sập
Một khi em muốn, dễ như không.
  
________________________________
                                  

Tháng Giêng, Cô gái và hoa Mai

...Mùa đầu năm ấy,
Trời còn mưa còn gió
Tháng Giêng ta ơi !
chưa muộn đâu em.
Mùng Một tết, cội mai già trơ nụ
Như rượu Ba Mươi chưa thoát hết hơi hèm...

...Con gái nhà bên - vinh quy - về quê ăn tết
Sáng mùng Hai, em tựa balcon
Xóm nhỏ rừng rực hương gió Lancôme
Tháng Giêng em: Trời cho mùa Mai sớm
Đất trời vàng chói chang
Vàng như đáp như đền...

...Năm qua,
quê ta mùa màng thất bát
Vườn thâm canh xơ xác - nợ tháng Giêng.
Duyên dáng
Duyên dáng quá đổi, em thả từng cánh Mai xuống đất
Chiều mùng Ba vàng - Vàng một sân hiên...

...Người phu quét đường, khom lưng,
Mùng Bốn
Nhặt từng bông hoa - tỉ mẩn hôn -
Như nhặt từng cánh đời.
Em chắc đi rồi
Kiếm thêm lưng vốn
Để lại một khoãng đường... đầy Mai
Đầy... Mai... Mai giả... Giả
Đau... Tôi.

                                    (HÙNG NGUYỄN)









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét