Thứ Tư, 17 tháng 6, 2020

DẤN THÂN. (Thơ Hùng Nguyễn)

               DẤN THÂN.

Như con Tốt lạc trong ván cờ khai cuộc
Ta lơ ngơ vào tròng theo kiểu làm thơ
Áo học trò còn ngai ngái thơm mùi sách vở
Râu mép còn mềm hơn lông măng trên cánh tay người tình.

Như con Cúi ngún mình lặng thầm giấu lửa
Ta hồn nhiên đốt đời thắp hội ngươn xuân
Bạn bè dăm đứa ra đi không nệ hà còn mất
Tóc xanh um đã quên hẹn bạc đầu.

Như con Đò ngược lên thượng nguồn sĩ khí
Ta bất thần nghe tiếng vọng từ cố tổ tiên sư
Bàn tay trắng lại mềm như bắp đùi thiếu nữ
Chèo đến bao giờ về cổ tích cha ông?

Như con Sóng rắp ranh vỗ nát bờ binh biến
Ta bọt bèo lắng lại lớp bùn nhơ
Người bỏ ta đi một lần mùa thu lá vỡ
Mắt xanh, da xanh, trời xanh và áo tù ta rất... xanh.

Như con Tin rẻ rúng giữa hai miền thắng bại
Ta tàn phai khi chưa kịp làm người
Hai làn đạn rách toang một trời ô sử
Đêm về xóm cũ, thăm con bồ xưa: vú trắng để con nhay...
 

                         (HÙNG NGUYỄN)
*Đêm 13/6/2029.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét