MƯỜI HAI GIỜ TRƯA.
Khi mặt trời đứng bóng
Ta tìm em độ chừng
Lừa đôi chân di động
Bán cái nắng trên lưng.
Khi mặt người nghiêm trọng
Ta thua non đứng hình
Trời xem ra trống lổng
Biết tìm đâu dấu mình.
Khi mặt đường khói bốc
Ta hốt hoảng chạy về
Em nhìn theo nanh nọc
Tình khỉ gì, xàng xê.
Khi mặt ta đóng mốc
Phơi mãi cũng không tươi
Em hùa theo gió lộng
Vãi nắng lên, khô đời.
(HÙNG NGUYỄN)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét