Thứ Tư, 17 tháng 6, 2020

TÌNH ĐÃ NGẬM NGÙI. ((Thơ Hùng Nguyễn)

        TÌNH ĐÃ NGẬM NGÙI.

Chỉ còn đủ sức đợi em cuối dốc
Con ngựa già đã long móng lở mồm
Nhìn đất trời mà thương mình thoi thóp
Chuyến cuối đời không thồ nổi tình nhau.

Không còn đủ sức dắt em lên núi
Con quạ già đã khản tiếng hết hơi
Lời tiên tri thôi hót cho ngày mới
Mặc em trèo, buồn, trên ngọn tầm lôi.

Chỉ còn đủ sức mò về thị trấn
Vỗ mông em, thăm núng nính xuân thì
Lão dân chơi già thương mình viễn thị
Qua chi sông đánh rớt gậy dò đường.

Không còn đủ sức tung hoành ngang dọc
Hoa nguyệt nào cũng miễn cưỡng vàng phai
Gã làm thơ bật khóc, thương mình dại
Tình xa xa, nhớ nhớ, ngỡ tình gần...
 

                      (HÙNG NGUYỄN)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét