Ta, người xứ biển lên rừng
Nếm mưa lạt nhách, rưng rưng nhớ nhà
Rừng già lấy phải trăng già
Đâu hay trai trẻ tu oa khóc mình.
Ta, người hạ bạc lên đời
Nếm ly cognac, thương người làng Vân
Người xa lấy phải người gần
Đâu hay viễn xứ rất cần nụ hôn.
Ta, người đổ rượu lên thơ
Nếm câu "Túy ngọa" buồn ngơ ngẩn buồn
Thương người nuôi tóc đầu nguồn
Chải trăm năm giấc mộng suông đôi bờ.
Ta, người sấp mặt lên trăng
Nếm trăng mới mọc, thương trăng chớm già
Chợt đêm ngứa cổ san hà
Tiếng con sói độc vỡ òa vọng tru.
(HÙNG NGUYỄN)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét