Thứ Tư, 22 tháng 12, 2021

"PHÚNG DỤ" MÙA ĐÔNG, HE HE !!! (Thơ Hùng Nguyễn)

      "PHÚNG DỤ" MÙA ĐÔNG, HE HE !!!


Ngồi yên chút coi, mùa đông đã lạnh
Ngọ nguậy hoài, gió lợi dụng thọc khe
Thương giùm ta, đã qua thời trai trẻ
Đến vòng tay cũng lỏng lẻo mất rồi.

Ngồi yên chút coi, ta giờ đã mỏi
Lấy sức đâu chơi trò sao hôm sao mai
Đầu tư gì nữa, hết đường trai gái
Mấy trùng dương ôm với tận phương nam.
 
Ngồi yên chút coi, nhìn chân tóc bạc
Cuối mùa đời ai nhuộm mất sợi thương
Đi cho đã, vuột tay bờ khanh tướng
Vuốt tóc người, xấu hổ, cũng trắng tay.
 
Ngồi yên chút coi, ngực xưa thây mẩy
Còn tám chín phần em giữ nữa chi
Mắt ta cũ nhìn xuyên hai thế kỷ
Cổ tích bất thường sương khói liêu trai.
 
Ngồi yên chút coi, cặp môi con gái
Dẫu trăm năm vẫn cứ đỏ trêu người
Vẫn kỳ kỳ mùi học trò xởi lởi
Môi kề môi sao cứ để muốn nhau.
 
Ngồi yên chút coi, ai thèm làm ẩu
Ta bây chừ, tim tới lúc trả treo
Tình để cúng, nhang tàn, hương chín héo
Xấu hổ gì mà hổng chịu ngồi yên.

                 (HÙNG NGUYỄN)
     *18/12/2021-Buổi sáng chờ tuyết...


 

Thứ Tư, 15 tháng 12, 2021

CON BỒ NĂM NẲM. (Lục bát Hùng Nguyễn)

           CON BỒ NĂM NẲM.

Con bồ tuổi đã mười ba
Ta lên mười sáu chưa già đã ham
Nam thập lục, nữ thập tam
Em chưa "có chuyện", chỉ tàm tạm thương.

Con bồ nằm ngủ trên tay
Cặp mắt nhắm khít chứa đầy chiêm bao
Hở môi thở nụ hồng đào
Cơn mơ chắc thấy ta vào bướm ong.
 
Con bồ lóng ngóng cổng trường
Cặp mắt thì ướt, con đường thì khô
Ta đi chen chúc xô bồ
Mưa chưa thấm đất vội hồ đồ ghen.
 
Con bồ bận áo hai dây
Thương ta lận đận hai tay che trời
Trần vai như chén rượu mời
Biết say cũng cảm ơn người bao dung.
 
Con bồ ôm chặt sau lưng
Qua cua sợ rớt thanh xuân xuống đường
Mới hay giữa chốn vô thường
Núi non lắm lúc vô cương ấm mềm.
 
Con bồ ngồi chải tóc suông
Làm như trút xuống nỗi buồn bâng quơ
Báo đời ta tốn bài thơ
Viết câu chùm kết lên tờ trinh nguyên.

Con bồ hảo ngọt mê chè
Ta đành miệng lưỡi hò vè văn hoa
Trăm năm trong cõi người ta
Cửa lòng con gái chính là lỗ tai.
 
Con bồ rắn mắt tắm mưa
Làm như nhỏ nhít, như chưa muốn chồng
Ta nghiêm trang đứng trời trồng
Áo ai trong vắt, má hồng sượng trân.

Con bồ đi học đường dài
Đôi môi tới trước, đôi hài tới sau
Cong môi thành chiếc lưỡi câu
Thư sinh bỏ mạng ai đâu mắc mồi.

Con bồ trốn học xem phim
Nụ hôn đèn đỏ, nhịp tim trống dồn
Ơ hơ, thiên hạ cứ đồn
Theo trai vào tối là chôn cuộc đời.
 
Con bồ váy trắng đùi hồng
Đi qua để lại những nồng nhiệt ta
Rùng mình sợ nỗi thịt da
Đương không quấy rối lòng tà vụng tu.

Con bồ nhõng nhẽo vùng vằng
Cứ như mặt nước con trăng thập thò
Gió đưa mây lắm tối mò
Mây bay trăng lại giả đò xô sông.
 
Con bồ đi với thằng bồ
Như con mái nhép bên cồ trống choai
Nỡ nào trời đất chia hai
Tiếng gà gọi sáng một mai gáy chiều.

"Con bồ" là gọi cho vui
Chớ ta đã mắc cạn vùi vào em
Một đời ngoảnh lại mà xem
Người nay sao cứ đi thèm người xưa?

              (HÙNG NGUYỄN)
                *14/12/2021


 

Thứ Ba, 14 tháng 12, 2021

CHUYỆN NHỎ. (Lục bát Hùng Nguyễn)

             CHUYỆN NHỎ.

Qua qua sông rước bậu dìa
Ướt mem ướt mỉnh, ơ kìa... thương nhau
Đò đâu? Sông đã bắc cầu
Hết hăm mốt nhịp bạc đầu răng long.

Thương qua, bậu đứng trong lồng
Hót lời sáo sậu nhớ đồng lúa xa
Ngó ra phố chợ, hít hà
Tìm hương lúa mới, khóc òa bên song.
 
Qua thương bậu, để trong lòng
Bốn mùa gạo trắng nước trong gọi là
Nơi đâu cũng thấy quê nhà
Trách chi cái bữa qua qua rước dìa.
 
Qua quen đi sớm về khuya
Câu thơ chén rượu tình chia năm mười
Bậu quen đổi khóc ra cười
Trăm năm gá nghĩa một đời qua mang.
 
Thì thôi sướng khổ đôi đàng
Cũng xong một kiếp đá vàng bậu qua.

                (HÙNG NGUYỄN)



 

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2021

THƯƠNG MÙA ĐÔNG ĐÔI TA.


       THƯƠNG MÙA ĐÔNG ĐÔI TA.

Có mùa đông bên ngoài song cửa
Nép rụt rè gõ từng hạt mưa
Ngỡ tiếng thì thầm em về gọi
Phía miền nam xa lắm mùa xưa.

Có mùa đông trong này góc khuất
Ta nằm nghiêng nghe bước chân gần
Một bờ trùng dương đêm phương bắc
Tiếng giọt mưa lòng vội rưng rưng.
 
Có mùa đông chừng như xa lắc
Người với người từ thuở cách ngăn
Đâu môi đâu mắt đâu da thịt
Mãi không về sưởi lại chiếu chăn.
 
Có mùa đông mưa dày như tóc
Xuống vai người giọt nhớ giọt mong
Ôm nhau một thoáng hờ ảo mộng
Người khóc, thì thôi... ngập đêm đông.

          (HÙNG NGUYỄN)
            *6/12/2021


 

CHIỀU BÊN MIỀN NHỚ.(64 HUNG NGUYEN)

         CHIỀU BÊN MIỀN NHỚ.

Đa đa ngứa mỏ mổ chiều
Hoàng hôn lũng lỗ thiếu điều gió rơi
Bên kia sông, gái kêu trời
Chồng con chi nữa, một đời đa đoan.
 
Chiều chiều mơ dáng trăng non
Tìm quên trong nhớ, tìm tròn trong vuông
Người xa muôn dặm buông tuồng
Có về mặc cả tìm buồn trong vui?
 
Đa đa ngứa cổ hót muồi
Tiếng chiều chao chác dụ vùi ngực nhau
Thưa rằng trót đã ngủ lâu
Trái tim đã nguội lấy đâu... hơ người.

              (HÙNG NGUYỄN)


 

Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2021

ĐỘC HÀNH. (Thơ Hùng Nguyễn)

              ĐỘC HÀNH.

    "Giang san lê gót dặm trường
     Ly hương trên chính quê hương của mình".

Vượt rừng, đành phải vượt rừng thôi vậy
Về phía bên kia tìm lại kiếp người
Chào lớp kẽm gai, ngại ngần tay vẫy
Xẻ cánh đồng tranh, tranh xé môi cười.

Gã bôn đào lòng dạt dào quan tái
Không biên cương trong bụng cứ mây bay
Áo thư sinh bụi dày trăm bươn chải
Hẳn phen này nhuộm đục nước sông Ray.

Đêm dọc Bình Ba, đêm qua Bình Giã
Lời côn trùng thao thiết dỗ sông Ray
Đêm ngủ rừng sâu gối đầu lên đá
Chơi vơi nghe nước chảy phá trùng vây.

Gió bốn phương quen trở mình tám hướng
Ngược phía rong rêu, bên ấy mặt trời
Đường bôn tẩu mùa xuân mưa lướt khướt
Ngủ gật bên rừng, sông ngỡ ham chơi.

Mải miết bươn rừng riết thành thú độc
Lá rừng chua, ngụm nước suối sinh tồn
Chợt mình hoang dã tóc râu đua mọc
Muốn hú lên lời rung chuyển càn khôn.

Mé nước sông Ray đêm nằm thao thức
Nuôi mộng mài gươm dưới bóng trăng vàng
Như con cá chép cuộn mình đáy nước
Mơ Vũ môn đầy sóng hội đăng quang.

Trăng mọc Bình Ba, trăng sa Bình Giã
Trăng cứ mờ dần từng mỗi đêm qua
Nằm ngửa ngó trăng thương mùa khánh hạ
Cố quận mù xa em trẻ mẹ già.

Học trò trai nhớ chi học trò gái
Đêm sông hồ, bạt mạng khóc ướt trăng.
Phố cũ một đi, rồi không trở lại
Sao xẹt qua đời nhau quá sao băng.

Sông Ray ơi, những đêm trường thắc thỏm
Một bước trăng đi đếm mấy canh giờ
Tiếng nai tát gọi bầy xa vết cọp
Đành co đời tụng nốt một bài thơ.

Gác chân gở vắt, máu gieo gò mối
Chợt lòng buồn thiu nấm đất đụn mồ
Một đời trai trẻ thẳng đường thẳng lối
Có lẽ nào đâu chết bụi chết bờ.

Ngày mai thôi, tự nhủ ngày mai mãi
Sẽ mặt trời hửng nắng tỉnh lộ Hai
Ngàn sau phiếm luận cổ kim thành bại
Ai biết đêm này có cuộc trả vay.

Giữa rừng lấy rượu đâu mà lãng mạn
Lòng say như nước nổi cuốn phù sa
Sông Ray ngẩng mặt cười vung hào sảng
Cố sống mà về nhiệt náo sông Ba.
 

                   (HÙNG NGUYỄN)
         *Hồi ức tháng 4/1978, ở Bàu Lâm, Xuyên Mộc.
             Viết đêm 8/11/2021, ở West Newton, Massachusetts.



 

ĐÔI KHI LÒNG THẤY MỘT MÌNH. (Thơ Hùng Nguyễn)

          ĐÔI KHI LÒNG THẤY MỘT MÌNH.

Một mình trong đêm, một mình
Nằm nghe mưa cũ gọi tình mùa quen
Người xưa không trống không kèn
Đi là đi mãi, theo đèn quên trăng.

Một mình trong mưa, một mình
Đứng nghe ấm lạnh từng trinh nguyên chiều
Giọt thương đầy ứ hoang liêu
Thì đây giọt nhớ quạnh hiu xuống người.

Một mình trong ly, một mình
Ngậm nghe mỗi ngụm trùng trình vuột nhau
Đã chìm tận đáy thương đau
Thì say cho mấy cũng châu hợp buồn.

Một mình trong xó, một mình
Ngồi nghe cổ tích bất bình cố nhân
Bên kia ngọn gió hồng trần
Bên này sấp ngửa góc phần mộ riêng.

Một mình trong chợ, một mình
Hóng nghe kẻ chợ bán tình mua duyên
Đôi ta trắc trở đôi miền
May ra còn buổi chợ phiên nhóm chiều.

                 (HÙNG NGUYỄN)
                           *8/11/2021


 

Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2021

CHÂN DUNG NGƯỜI CŨ (Lục bát Hùng Nguyễn)

            CHÂN DUNG NGƯỜI CŨ.

             -11 đoản khúc-

       1-
Ngoài kia bông tuyết vừa bay
Mùa đông ghé mắt trong này dạ tê
Loay hoay một kiểng hai quê
Một đời hai đoạn, một về hai đi

Chim chuyền hót gọi thiên di
Đường mây nẽo gió cố tri dặm trường
Áo người năm tháng khói sương
Cởi ra mặc lại quê hương đâu rồi

Nhìn ra bông tuyết trắng vôi
Lòng như giọt nước reo sôi hóa mềm
Phải chi đời nhẹ cánh chim
Nắng phương đoài cõng về tìm phương đông
Phải chi cách mỗi dòng sông
Nam phương lên tiếng hỡi lòng bắc phương

Chừ đây bóng nhạn trùng dương
Ngoảnh đầu bến mẹ tang thương đã từng
Mùa đông chợt phố hóa rừng
Ngậm ngùi đếm tuổi trên từng lá khô
Ngậm ngùi đếm bóng mơ hồ
Tuyết bay tuyết đậu lên mồ lập đông.

Bây chừ đâu cũng hư không
Thì thôi cổ tích xin bồng bềnh trôi...

       2-
Ngày em vàng áo cúc hoa
Mùa xuân đỏ mặt vén tà khuê nhi
Một trăm con én dậy thì
Vụt bay đắm đuối nhu mì tiểu thơ

Ngày em nhắm mắt dại khờ
Đưa tay người nắm một giờ ba năm
Mây trôi lên đỉnh thiên cầm
Em trôi lên ngọn hương trầm tình quân

Trống vang lên giục phong thần
Ngoài kia lửa trận khói rần rật bay
Người đi ra khỏi vòng tay
Vào vòng sinh tử trùng vây khó về

Mùa thu gió thổi bề bề
Tóc xanh ướt ngọn dầm dề mắt xanh
Thương môi ngậm khóc không thành
Người đi kẻ ở khó đành buông nhau

Thì thôi hẹn một ngàn sau
Trăm năm như giấc mộng đầu thanh xuân
Nắm tay lỏng lẻo tần ngần
Tiếng còi xe giục một gần mấy xa.

Thì thôi đứa vượt phong ba
Thì thôi đứa nợ sân ga chuyến tàu
Chào nhau lần cuối gục đầu
Áo xanh một vệt sẩm bầu ngực non.

       3-
Xưa thời một gã mộng du
Đi theo tiếng hạc đêm phù phiếm reo
Chơi vơi sương khói đỉnh đèo
Xuôi nam ngược bắc hồn treo lưng chừng

Áo thư sinh mỏng qua rừng
Chùm hoa dại cũng mộng bừng giai nhân
Sơn khê đỏ lửa tê rần
Cơn say khí đoản khuỵu chân sông hồ
Ngó trời buông giọng thơ khô
Tiếng như vỡ vạc nấm mồ chôn trăng
Đưa tang một lũ sao băng
Đêm rơi lần lượt siêu thăng cuối trời

Một đi là trả nợ đời
Không về là trót theo người xuân thu
Cha tròng cho kiếp thất phu
Mẹ thêm tay võng lời ru "gập ghềnh"

Trần vai gánh một gánh tình
Mặc ai đỏ mắt đăng trình lặng câm
Non ngàn đôi bữa khóc thầm
Thương con chim sáo qua nhầm bến sông
Mai này biết có về không
Con đò ảo vọng tấm lòng họ Kinh.

Thôi em, duyên đã vô tình
Quay lưng trơ dấu ấn nghìn năm sau.

       4-
Trên đầu ngọn súng khói bay
Bạn bè mấy đứa vỗ tay cười xòa
Con chim té cứt đầy hoa
Hoa rơi đạn lạc chim sa bụi hồng

Tụi mình một lũ ăn lông
Một bầy ở lỗ, một dòng man di
Sử kinh gác lại, bỏ thi
Nghe thủ thỉ núi, nghe thì thầm sông
Về đây chung chén rượu nồng
Rừng xanh máu đỏ tang bồng với nhau

Đêm say thét vỡ khe sâu
Gác chân lên mộng dãi dầu thịt xương
Đêm hoang, mang mễnh kêu sương
Bọn mình dại dột mán mường gọi mưa

Đêm rừng nghe kể tích xưa
Mê Lương Sơn Bạc thuở chưa quy hàng
Mê người mở đất Nguyễn Hoàng
Qua sông Gianh luận hai đàng ngoài trong

Ơ hơ, tráng sĩ mũi lòng
Ngậm ngùi thương gánh chiếu gon Tây hồ
Ba đời một mớ xương khô
Họ tên trôi dạt mả mồ thất tung

Đêm trôi từng phía vô cùng
Buồn vui chi cũng tương phùng một mai
Thì thôi chén rượu bi hài
Mời nhau sống chết thời trai trẻ này.

       5-
Rượu này trăm chén lục lâm
Qua tay thảo khấu xin lầm lì say
Lòng chiều nắng hạ mây bay
Có chăng giữa cõi lưu đày bâng quơ

Tầm Dương thả nốt câu thơ
Rồi mai xếp giáp trở cờ mặc nhau
Mươi năm chung cuộc lâu mau
Mà hào khí ấy bạc màu thủy chung

Cánh bằng tủi phận lao lung
Tiếng chim hót khản lên trùng điệp đau
Bây giờ cũng chốn rừng sâu
Mà đành giun dế khóc bầu càn khôn

Áo tù xám cửa ngọ môn
Xanh con mắt đói, trắng hồn nam kha
"Bao giờ chết bảy còn ba
Chết hai còn một mới ra thái bình"
Thưa em, Kiều đã bán mình
Gieo duyên Từ Hải lụy tình diệt thân
Thưa em, người đã phong trần
Thì thôi danh tướng giai nhân làm gì
Thì thôi ngọn cỏ xanh rì
Cứ non nấm đất chờ chi bạc đầu.

       6-
Nhớ người nhớ cả trăng xưa
Em và trăng vẫn mọc vừa phố nghiêng
Đêm trêu chi mộng bưng biền
Một lưng tóc ấy, một miền trăng kia

Có từng cô độc rừng khuya
Mới thương mắt thú vằn tia hận thù
Trời thương xuống trận mưa mù
Con beo phá cũi, gã tù bẻ gông
Đường về xứ mẹ biển đông
Gai đâm phần xác, phần hồn chịu đau
Đường về người cũ trăng nhàu
Chưa qua mười sáu đã màu hạ ngươn

Đêm rừng đá thở hơi sương
Tiếng nai ngẫu hứng vô thường run khan
Đời hơn nhau một lá gan
Trong cô quạnh chợt cơ man yếu hèn
Cơn mơ bếp lửa ngọn đèn
Mà thương mỗi bước "Dế Mèn Phiêu Lưu"

Đường về hun hút nam chiêu
Băn khoăn phía đó mấy chiều ngựa xe
Đường về cách trở sơn khê
Chân in dấu cỏ bốn bề lạ quen

Đường về yếm nhạc leng keng
Tiếng chuông thổ mộ vừa chen tiếng rừng 
Bật cười chim khách hót mừng
Vỗ tay chiều muộn trăng lừng khừng lên

Thì thôi nghĩa trả ơn đền
Lạy rừng, lạy núi, lạy cơn mưa dầm
Thì thôi dẫu đã hết rằm
Mời em trải chiếu cùng nằm dưới trăng.

       7-
Đêm loang loáng phố bảy màu
Đôi chân thị xã đèn dầu lạc trôi
Tối hù dáng đá mẹ ngồi
Bóng vênh như thể hóa vôi tự chiều

Dắt tay người chốn dập dìu
Tháng mười ướt gót Thúy Kiều nhà quê
Mưa lên ngói vỡ ê chề
Chỉ hàng trụ điện hả hê đứng cười
Che đầu một nụ hôn tươi
Tóc em bồ kết vẫn thời xa xưa
Vẫn thời con gái đi mưa
Cách nhau lần áo vẫn chưa động lòng

Đêm ngồi quán vắng bỏ không
Mỗi tên mỗi xị đèo bòng con khô
Đêm che cặp mắt giang hồ
Thấy đâu để đó, tri hô mặc người
Buồn vui cũng một nụ cười
Khác nhau ở khóe miệng vơi hay đầy

Đêm đè dưới cội me tây
Nghe dơi hành lạc lá bay đầy trời
Người xưa quên thói chào mời
Người nay cứ việc sống thời hồng hoang

Đêm về phố cũ điêu tàn
Muỗi bay ruồi đậu trên ngàn rêu phong
Gục đầu tháp cổ viễn thông
Chờ tin con nhạn nhớ sông gọi về

Thì thôi mộng đã vong thề
Lấy chi trăng mọc vân tề đêm nay
Thì thôi cạn một đêm say
Coi như tan tiệc sum vầy non sông.

       8-
Ai đời chó sủa chủ nhà
Mùi hương áo cũ phong ba sạch rồi
Tam quan lót dép mà ngồi
Diều tha quạ mổ khách hồi hương đau

Biển xanh chưa kịp nương dâu
Sao con chình núi dập đầu chết tươi
Mới hay con sóng lòng người
Hung hăng hơn sóng vỡ trời đại dương
Xuống xuồng khỏa cánh chèo bươn
Nước nhăn mặt khóc tang thương quê nhà

Đèo cao xổ xuống rừng già
Chim quy chết đứng đám ma chim từ
Mới hay con thú lòng người
Dã man hơn thú sống đời sơn lâm

Mấy thằng đầu đội mây râm
Chiều sương biên giới ngậm tăm di hành
Nai lưng cõng vắt qua gành
E sau hết máu để dành chiến thương

Đi là mua cuộc tha phương
Thì thôi nhắm mắt rõ phường bội ân
Đi là bán mạng vong thân
Thì thôi núp bóng hồng trần vô luân.

       9-
Tàu đi phố nhỏ tò vò
Tàu sang phố lớn đất to hơn trời
Còi tàu hú sáng đứt hơi
Cơn say dã chiến vội rời sân ga
Ngậm ngùi tạ tội ông cha
Người đương mang họ vô gia cư rồi

Chim xanh lụy tiếng chim mồi
Lồng son song mỏng đan bồi nan tre
Trời xanh kẹt cứng đầu hè
Còn đâu mây trắng về che cánh mềm

Ví bằng chăn ấm nệm êm
Đổi quên lấy nhớ một đêm thương hồ
Ví bằng uống nước chết khô
Đời người như nhánh san hô lên bờ

Thôi thì lỡ bộ sa cơ
Quệt con mắt ướt mẹ chờ em trông
Áo cơm trói nợ tang bồng
Thì thôi cung bẻ vừa lòng mũi tên.

       10-
Thôi rồi, áo đỏ lên xe
Trời mưa ăn vạ, pháo xè xè đưa
Nụ cười bẹ cải muối dưa
Chung vui kẻ đón, người đưa chia buồn
Rằng đi chưa chắc đi luôn
Cớ chi ca cẩm chuồn chuồn đậu bay

Em lấy chồng, ai cũng hay
Tai trong song sắt, tin bay ngoài đường
Nửa đời o bế tam cương
Xe hoa chuyển bánh, ngũ thường vuột tay

Ngày em áo trắng qua đây
Gã nằm mơ thấy mây bay giữa đồng
Thấy con ngựa tía nhông nhông
Thấy người võng lọng giữa lồng lộng hoa

Mùa thu chở biển về nhà
Mùa thu khóc muối mặn tà áo xanh
Quạ bay còn tiếc đầu cành
Sóng tan để bọt quẩn quanh dã tràng
Mai này mỗi bước quan san
Nặng đôi mắt biếc buồn khan một người

Về đây đứng khóc ời ời
Mò trong đáy yếm đâu lời thề non
Về đây môi xóa nét son
Thử lời hẹn biển có còn tươi không

Thì thôi sắc vốn tự không
Em về tận lực yêu chồng để quên.

       11-
Tưởng người tráng sĩ một đi
Thanh gươm yên ngựa mấy khi quay về
Nặng nề tay gái Yên Cơ
Đàn rung chi gió lạnh hề tiêu tiêu

Lâm thâm đất khách khinh cừu
Chiều mưa đã chín lần chiều ruột đau
Xa xa cổ độ dãi dầu
Lấy ai để mộng chuyến tàu về xuôi

Xa xa chiếc bóng rối nùi
Mang tơi đội nón mẹ ngồi chợ trưa
Chồng con nợ cũ vay xưa
Núi mòn non lở giờ chưa thấy người
Gánh rau đứng bóng mặt trời
Cùng nhau héo rũ giữa lời rêu rao

Vàng son chi nữa mà chào
Sử thi đã khép, tắt hào khí thôi
Trăm năm vừa cạn ly bôi
Thì thôi úp chén hạ hồi thiên thu.

                      (Còn tiếp)

                 HÙNG NGUYỄN 



 






Thứ Năm, 4 tháng 11, 2021

Lục bát tháng 11 (3 bài)-Hùng Nguyễn

 
       ĐÊM RƠI MẶT NẠ.  

Chúng mình lột mặt nạ nhau
Để nhìn tường tận đằng sau hậu trường
Ờ thì... môi đỏ má hường
Không trăm năm cũng lưu trường mộng di.

Nhìn nhau tiếc buổi xuân thì
Đào thương kép độc mấy tri ngộ hờ
Chừ đêm hạ mã cuốn cờ
Ta rơi mặt nạ, bất ngờ... muốn nhau.

_____________

     ĐỨNG TRƯỚC MÙA THIÊN DI.

Ra vườn, chim nhỏ bỏ vườn
Thọ ơn hạt nắng phương Nam rộng lòng
Mùa này ta chết theo đông
Trăm mưa ngàn tuyết Bắc phong trùng trùng.

Ta đứng trông phía vô cùng
Thương mình di trú mịt mùng thổ cư
Chim Quy còn mộng chim Từ
Ta đi một bước thành người lưu vong.
_________


      VỀ ĐÊM HỌ BỒ.

Về thôi, đêm ập xuống rồi
Bóng trăng nguyệt tận ngủ đồi ly tao
Tưởng rằng mắt ấy hóa sao
Sao sao ấy cũng tắt vào nẽo ta.

Về thôi, ủ nốt đêm này
Bóng ta chập chững cõi đày ải nhau
Ví dầu thương tích vẫn đau
Ví dầu vết sẹo níu nhàu thịt da.

Về thôi, đêm nhọc mù lòa
Lần theo tiếng vạc òa òa kêu sương
Đèn khuya chi đỏ bất tường
Đôi ta chi khổ dặm trường bất tri.

Về thôi, về kín đêm hồ
Tóc tơ mỏng mảnh mộng Bồ liêu trai
Cầm lòng thưa với ban mai
Đêm qua tiếng quạ thôi dài hơi kêu...

              (HÙNG NGUYỄN)










Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2021

TRÊN BƯỚC THỜI GIAN.(Thơ Hùng Nguyễn)

       TRÊN BƯỚC THỜI GIAN.

Mười năm lê gót trăm phố chợ
Mỏi dấu chân đời vạn nắng mưa
Ngực ta còn giấu dăm hơi thở
Mai mốt mò về lấy gái xưa.

Trăm năm áo đỏ người da trắng
Trên sào cuối bể hóng mùa dâu
Bước ai còn gõ dồn xa lắc
Để gió tàn hương thổi bạc màu.

Ngàn năm cười nhạt niềm thiên cổ
Ta rồi tro cốt biết về đâu?
Em rồi giở ngực vun nấm mộ
Nhốt một linh hồn không kiếp sau.
 

               (HÙNG NGUYỄN)
                          21/10/2021



 

Thứ Ba, 19 tháng 10, 2021

THƠ DỒN TỚI THÁNG 10/2021


 
   CHỜ CUỐI MÙA, TUYẾT TAN.


Gió về phương Bắc, mây về Bắc
Ta chờ lận đận dáng em trôi
Nhớ thương hồ dễ quen chân mỏi
Mùa cứ tiếp mùa, trăng tiếp trăng.


Tuyết đổ chiều nay, ta chiều nay
Hàng cây vắng lá, lá vắng cành
Em cứ phương Nam ngồi hiu quạnh
Ta buồn trau chuốt cốc rượu say.


Lật trang thơ rách, lòng nhuốm rách
Mùa khó mùa thương vá điêu tàn
Đừng tiễn đưa nhau về quá vãng
Sợ bóng chim về trắng ngàn xanh.


Em từng lặng lẽ, ta lặng lẽ
Ngoảnh mặt nghe chừng mắt sau lưng
Ngày mai khóc giữa bờ rêu cứng
Giọt lệ ai mềm mắt đỏ hoe?

Đất nằm chờ nắng, cây nhớ nắng
Ta chịu một đời nằm xót nhau
Thưa em, mùa mới bìm xanh giậu
Có thể trở mình nghiêng ngó chăng?

     ________________

       NGŨ ÂM CHIỀU VIỄN XỨ.

Mỗi chiều phố hứng trận mưa
Lại thêm ít bụi hoa vừa mồ côi
Có người quả phụ bặm môi
Cắn đau một nụ giấc hồi xuân tan.

Mỗi chiều phố đón lá vàng
Lại dăm con sẻ bỏ ngang vườn hồng
Có người thiếu phụ môi cong
Ngậm nghe cọng cỏ nghinh đông vùng vằng.
 
Mỗi chiều phố thở gió gằn
Lại đôi diều giấy vụt băng lên trời
Bên kia miền nắng chờ rơi    
Có người mới cũ nhớ người mới đi.

Mỗi chiều phố tím tà huy
Lại mình ta hóng Tử Kỳ đăm chiêu
Có người cô phụ xự liu
Rung đàn mà khóc vỡ thiều quang nhau.

      __________________

    NHƯ SƯƠNG MÙ CUỐI THU.
 
Như sương, lòng chợt rất mù
Em rơi, hoa rụng: Mùa thu nhòa nhòa
Nắng xưa chừ cũ vắng xa
Ta dưng trắng mắt trên già đầu em.

Như sương, lòng rót ngại ngần
Xuống mênh mông tuổi em lần lữa phai
Cuối trời ta một sớm mai
Chợt em hóa cỏ mỏng dày hứng ta.
 
Như sương, lơ đễnh ta nằm
Trên xanh lá úa những trầm tĩnh nhau
Buồn mai mốt lá bay màu
Mùa đông hóa tuyết bạc đầu cành sương.

     ___________________

     THƯA EM.

     Thưa người "lưỡi trốn sau răng"
Có còn muốn giữ vĩnh hằng nữa không?
Tiếc gì một nụ thu đông
Để hoa sâu nhiệm xuống mông mênh tình.
 
    Thưa người "góa phụ đồng trinh"
Có còn dung dưỡng nửa linh hồn buồn?
Tiếc gì một giấc ngủ suông
Để thiên thu khóc vở tuồng trăm năm.

      _________________

     CƠN MƯA CHIỀU DAI DẲNG...

    
Sau cơn mưa đã tối mò
Trời thương ta đã từng hò hẹn em
Hoàng hôn nào chẳng nhá nhem
Em lo phát khóc, ta xem trời: Mừng!

Ngập ngừng chưa? tiếng: Anh, đừng!
Ta cười: Mưa dứt ta dừng, lại mưa.
Sau cơn mưa, trăng đọt dừa
Chia năm xẻ bảy như vừa bốc thăm.

Phải chi em tắm đêm rằm
Ta lên nong kén hóa tằm ăn dâu
Bây chừ trăng đã móc câu
Cơn mưa xấu hổ dãi dầu, về không.

Sau cơn mưa lại gió ròng
Thổi đâu không thổi, thổi hồng má em
Đằng nào đêm đã ra đêm
Thì thôi, anh dỗ em mềm chiêm bao.

Ngày mai trời có ra sao
Đôi ta cũng nguyện kính chào: Chiều mưa!

     _______________

   CHẾT THEO ANH TỪNG MÙA.
 
Sao làm em đông cứng
Giữa mùa hè bốc hơi
Ánh mắt nào vô thức  
Tê dại rồi, anh ơi!

Sao làm em tan chảy
Đêm đông nào khói sương
Vòng tay anh đốt cháy
Ôm chi em mật đường.

Sao làm em lãnh cảm
Anh từng quên cuối thu
Rừng theo mùa ảm đạm
Em theo lá mịt mù.

Sao làm em sôi động
Anh về hát tình xuân
Ru chi lời khát vọng
Em quy hàng, chết trân.

     _____________

    MỘT THUỞ MƯA NON.
 
Chẳng hiểu mưa làm chi
Để một người ướt áo
Bên một người vô đạo
Liếc nhau mà sân si.

Em về phơi áo ướt
Tiếc một chiều mưa oan
Người đi như gió thoảng
Còn nhớ gì cổ hương.

Ta trăm năm thất lộc
Thương phải người lông măng
Chiều mưa em da trắng
Thơm một đời đi rông.
 
Chẳng hiểu mưa làm gì
Để cứ chiều là nhớ
Áo em đầy mắt vỡ
Ướt chi mộng xuân thì.

    ___________

     CHIỀU LOANH QUANH PHỐ NHỎ.

Đường quen bước lạ tôi về
Chiều ngơ ngác gió trăm bề chim bay
Trên đầu tháp cổ ngàn mây
Vầng khăn tang trắng phủ đầy dấu rêu.
 
Phố dài bước ngắn tôi đi
Chiều hiu hắt nắng buồn ly tan người
Bước từng bước hoa sữa rơi
Mùi ai tục lụy chơi vơi kiếp này.

Chén lưng bầu cạn tôi say
Chiều quay quắt rượu no đầy mắt khô
Ngả nghiêng tỉnh lỵ xô bồ
Cơn vui xóm nhỏ lại hồ đồ... tôi.

        ____________

     NÀO, NHẸ NHÀNG RỤNG XUỐNG.

 
Thả mình ra khỏi đám mây
Giọt mưa tự vẫn trên cây bông hồng
Tình nào tình chẳng gió giông
Tìm chi cái chết giữa lòng sắc hương?
 
Buông mình xuống cỏ quyên sinh
Giọt sương về lại cõi mình thiên thu
Tình nào tình chẳng mộng du
Tìm quên chi giữa huyền phù thực hư?
 
Chôn mình vào cuộc hoàng lương
Rải bao giọt máu dẫn đường về xưa
Tình nào tình chẳng thiệt thua
Tìm chi tịnh độ giữa mùa vãng sinh?

               (HÙNG NGUYỄN - 19/10/2021)








 

Chủ Nhật, 23 tháng 5, 2021

CHÍN BÀI LỤC BÁT TÌNH THÁNG 5/2021

        HAI PHÍA CHIỀU MƯA NẮNG.

Chiều qua, xứ nẫu quá tay
Nắng treo dưới gót, chim bay trên đầu
Qua ngồi, qua nhớ hồi lâu
cái phen em bỏ đi đâu mà buồn.

Chiều em, cố thổ mưa nguồn
xuống dăm ba hột đủ chuồn chuồn sa
Em ngồi, em gỡ buồn ra
Thả trôi theo nước mặc qua rù rì.
 
Chiều qua, say chẳng ra gì
Chưa say phải nắng lại đi say người
Qua ngồi, qua uống lả lơi
Hồn ong phách bướm buồn cười chi đâu.

Chiều em, bông búp trên lầu
Bông tàn dưới trệt, lũ sâu ra hè
Em ngồi, em dứ lăm le
Nhiều duyên ít nợ hằm hè qua chi?

Chiều qua, gãy ngọn thố ty
Lòng sao tầm gửi một đi mấy về
Qua ngồi, qua khóc tỉ tê
Thương nhau sao đứng bên lề đời nhau.
 
Chiều em, sông cũ mưa mau
Giọt neo giọt chảy nông sâu mặc tình
Em ngồi, em gạt lục bình
Tím đâu không tím chực rình tím... qua.

____________________

        KHI NGƯỜI CON GÁI ĐI QUA.

Cái mùi con gái đi qua
Hàng cây trụ điện say ba bốn ngày
Từ em xiêu đổ gió bay
Con chim đo áo rộng tay, hót buồn.

Cái màu con gái đi qua
Cơn mưa hoảng hốt xòe ra cầu vồng
Từ em có có không không
Nắng thôi trau chuốt cổ đồng chiều hôm.

Cái hồn con gái đi qua
Tam quan lá khóc mặc sa di ngồi
Từ em cong cớn viền môi
Tiếng chuông chiều dỗi gõ bồi giằng co.

Cái thời con gái đi qua
Sắc hương theo giọt mưa sa trăm miền
Từ em gãy cánh chim chuyền
Ta ngu ngơ đợi bóng thuyền quyên xưa. 

_________________________

          TRƯỚC THỀM QUÁ VÃNG.

Trước sau gì cũng hết đời
Chén cơm tứ xứ còn mời cứ ăn
Nợ người ngập mặt điếu văn
Đọc xong cũng đốt, siêu thăng ngậm cười.

Trước sau gì cũng qua đời
Đường tình con gái cứ mời là đi
Chẳng gì "sinh ký, tử quy"
Trăm năm vàng mã biệt ly, ai đền?

Trước sau gì cũng chầu trời
Thiên đàng địa ngục ai mời cứ vô
Nhục vinh bia khắc đầu mồ
Buồn vui thưởng phạt ma cô cam lòng.

Trước sau gì cũng về trời
Thương nhau cách mấy cũng mời xê ra
Có khóc, đừng khóc lu loa
Kẻo người nằm xuống lại da diết buồn. 

_____________________________


         NẾU CÒN THƯƠNG NHAU.

Nếu còn thương nhau thì về
Mùa thu đâu đó đã bề bộn mưa
Mỏi vai quang gánh chợ trưa
Đỡ nhau một đoạn đời vừa chông chênh.

Nếu còn thương nhau thì thôi
Những khô những ướt những tôi những người
Ta về cổ tích rong chơi
Nghe trong ân ái bời bời nhớ thương.

Nếu còn thương nhau thì đây
Cặp môi tháng Sáu, vòng tay tháng Mười
Rưng rưng bưng cặp mắt cười
Gió mưa có trận, lòng người có cơn.

Nếu còn thương nhau, em ơi!
Dắt dìu nhau cuối khoảnh trời hoàng hôn
Lá thiên thu đã dập dồn
Ôm nhau chịu trận, dại khôn chi, trời? 

______________________________

         UỐNG RƯỢU BÊN MIỀN CỔ TÍCH.


Giang hồ ta, giang hồ mi
"Xưa thi trường học, nay thi trường đời"
Chiều nâng chén rượu bạn mời
Dường như uống cạn một thời Xuân thu
Lòng tong vùng vẫy ao tù
Giấc mơ biển cả chợt phù phiếm say.
Một làn gió, một hoa bay
Hoàng hôn chưa ói, vỗ tay cười khà.

Giang hồ mi, giang hồ ta
Chị em cứ tiếc, mẹ già cứ than
Điệu buồn vớ rách bạt ngàn
Áo thư sinh mỏng đêm tràn lan sương
Phẩy tay dốc cạn hồ trường
Ô hay, mắc nghẹn sâm thương đôi bề
Không còn ai đợi mà về
Nửa đêm lột chiếc mặt hề vứt đi.

Giang hồ ta, giang hồ mi
Cuộc chơi Chiến quốc cười khì cho xong
Làm sao "tìm vợ chợ đông"
Một khi con tốt qua sông ra rìa
Cũng đành ngửa mặt sớm khuya
"Hậu Đình Hoa" rượu ta chia nhau hè
Quan san xướng giọng màu mè
Mặc cho nước mắt lăm le vỡ òa.

Giang hồ mi, giang hồ ta
Máu xương đã trải, thịt da đã từng
Chơi phố cũng như chơi rừng
Cọp vui miếng thịt, thỏ mừng ngọn rau
Chúng mình như miếng giẻ lau
Vì đời mà giặt mà nhàu đời đi
Chiều nay có đứa lầm lì
Uống say mửa mật, quên đi, giang hồ! 

__________________________

         MAI MỐT TA VỀ ĐÓ, EM.

Mai mốt ta về, phố buồn
Em đi biệt dạng, đi luôn mất rồi
Mỏi chân, mỏi mắt, mỏi đời
Gốc cây trụ điện ta ngồi thở ra.
Mười năm thất thổ xa nhà
Chỉ còn nắng dọi trêu ta bạc đầu
Bật cười biển chẳng hóa dâu
Chỉ còn ghế đá trơ màu công viên.

Mai mốt ta về, láo liêng
Áo xưa mặc chật về thiên hạ rồi
Chạnh lòng nhớ bậy cặp môi
Giọt sương năm cũ bồi hồi trăng mai.
Hồn nhiên từ thuở em nai
Nhìn nhau con mắt cứ dài dại thương
Tình nào tình chẳng tai ương
Ta đi tứ xứ, vô thường mình em.

Mai mốt ta về, phố đêm
Một mình chắc cũng một thềm như xưa
Bồn chồn, em đã đến chưa
Ta đâu có nhắn, sợ bừa bãi đau.
Bây giờ sông đã lắm cầu
Sang ngang còn mấy cô dâu xuống đò
Ta chưa xúc tép nuôi cò
Lấy chi mà tiếc câu hò cò bay.

Mai mốt ta về, sạch tay
Câu thơ chén rượu mà lay lắt đời
Buồn thì lặng lẽ em ơi
Vĩ thanh trong cõi không lời riêng nhau.
Em có về không, nói mau?
Vòng tay cổ tích vẫn màu oan khiên
Ôm nhau một trận đáng tiền
Dẫu mai ray rứt tình phiền nhiễu nhau. 

____________________________

         ĐÔI KHI CHẠM PHẢI NGƯỜI DƯNG.

Đôi khi ôm bậy người dưng
Nghe lòng lại mướt như rừng lại xanh
Cớ gì bậu lại hiền lành
Biết đâu ta giỡn mà thành oan gia.

Đôi khi ôm đại người dưng
Nghe hương hư ảo ấm từng hơi đông
Chút duyên tri ngộ vỡ lòng
Bậu khờ vén áo cho không vai hờ.
 
Đôi khi ôm chặt người dưng
Như từng thất lạc, như từng thấy nhau
Bậu à, lỡ vú có đau
Làm ơn nhắc nhở kẻo sau nhớ đời.

Đôi khi hun ẩu người dưng
Hình như kiếp trước đã từng lấy nhau
Cười cười ta hẹn kiếp sau
Lý do: Nộp trễ trầu cau kiếp này.

Đôi khi hun lén người dưng
Cũng đỏ cái má, cũng bừng cái da
Bậu im thin thít kệ ta
Thi nhân nào chẳng gian tà câu thơ. 

__________________________

          MƯỜI NĂM TRI NGỘ BUỒN VUI.


Mười năm để bụng thương người
Từ em lửa hạ qua thời mãn kinh
Trời ơi, cặp mắt cung đình
Liếc chi một nhát vô tình tương tư.
 
Mười năm để bụng thương thầm
Từ em lạnh nhạt cười tầm xuân ta
Lặng thầm ngọn gió phương xa
Mắt rưng theo bụi phấn hoa bay đầy.

Mười năm để bụng thương hoài
Từ em thôi giả bộ bài bác ta
Mùa tri âm biệt quan hà
Người muôn dặm vọng tháp ngà cõi em. 

____________________________

           EM VỀ NUÔI LẤY CHIÊM BAO.

Chiêm bao, này mộng em về
Miệng cười trăng muộn chợt tề tựu sương
Ghé môi một nụ phi thường
Biết ngàn năm nữa triều cường mấy tan.

Chiêm bao, này mộng hoang đường
Yếm người lõa thể miên trường yến oanh
Oan khiên đậu nhánh tóc xanh
Thương người thần thoại mấy lành lặn xưa.

Chiêm bao, này mộng vô đề
Vòng tay năm tháng vẫn bề bộn nhau
Má môi đâu dễ bể dâu
Dường như ta gió vẫn nhàu nhĩ em.

Chiêm bao, này mộng bích hồng
Vài con chim sẻ bay vòng vèo bay
Hoa mùa mấy độ hương dày
Dưng không đổ đốn nằm say giấc hồ.

Chiêm bao, này mộng xanh dờn
Em phổng phao lớn rập rờn thảo nguyên
Ngựa ta thôi cuộc bưng biền
Về nhơi ngọn cỏ, ơ... tiền mãn xuân.

Chiêm bao, này mộng đôi bờ
Bên tinh quái khóc, bên khờ khạo reo
Gió người thông thốc trả treo
Đông tây chi lắm bọt bèo vấn vương.

Chiêm bao, này mộng đông sàng
Rưng rưng khóc chén kê vàng mong manh
Ôm người đẫy giấc kinh thành
Sở Tần cũng chỉ tròng trành sớm khuya.

Chiêm bao, này mộng tường vi
Lầu trăng huyễn hoặc người đi về người
Bóng chìm xuống bóng đêm tươi
Hoa lung linh sắc đêm cười hạnh viên.

Chiêm bao, này mộng sắc không
Áo xiêm trôi nổi suốt mông quạnh trời
Trần vai chửa kịp gọi mời
Trên thiên thu đã cất lời biệt ly.

Chiêm bao, này mộng luân sinh
Mùa thu ta ửng chín trinh nguyên rồi
Nụ người hổ phách đầy môi
Trăm năm còn đó tinh khôi một người.

Chiêm bao, này mộng thất thường
Con chim nhiễu sự hót vườn cỏ may
Lạc vào cổ tích lại say
Đâu hay xưa cũ mà dây dưa đời.

Chiêm bao, này mộng thơ ngây
Vẫn hồn nhiên đó em bày biện xanh
Xanh chi mây tóc tròng trành
Xanh chi mắt biếc đậu nhành tương tư.

Chiêm bao, này mộng ta cuồng
Niềm ân nỗi ái vui buồn chia ai
Ngàn xưa hồ dễ vàng phai
Em cười rúc rích liêu trai thật rồi! 

 

                           (HÙNG NGUYỄN)
 






LƯU ẢNH 2 TẬP THƠ

 


















Thứ Năm, 18 tháng 3, 2021

MÙA XUÂN EM, CHIM HÓT. (Lục bát Hùng Nguyễn)

         MÙA XUÂN EM, CHIM HÓT.

Môi em từ độ quy hàng
Đã thôi cong cớn lại càng vô ưu
Mùa xuân trổ nhánh thái hư
Con chim hồi hướng viễn tư nụ hồng.

Tóc em từ độ sổ lồng
Đã thôi khét nắng lại nồng hương mây
Mùa xuân má nhuộm hây hây
Con chim ghé xuống vai gầy từ bi.

Bóng em từ độ đến thì
Đã thôi mắt ướt lại tri ân người
Mùa xuân chín mọng quả đời
Con chim hé mỏ gắp cười em reo.
 

                (HÙNG NGUYỄN)


 

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2021

VỀ KỊP PHỐ XUÂN. / XUÂN GỌI EM VỀ. (Thơ Hùng Nguyễn)

          VỀ KỊP PHỐ XUÂN.
 

Hồn nhiên như phố cũ
Em về gội cơn mưa
Ngàn năm rêu đá phủ
Xanh tóc người năm xưa.

Đường nào đi xứ lạ?
Lối nào về phố quen?
Chân xa nào hối hả?
Kíp ngoại ô lên đèn.

Tháp cúi đầu trầm mặc
Khóc một đời sông trôi
Sao không về vuốt mắt
Chiều chết nắng lâu rồi?

Em lên xe bến khách
Em xuống đò bến quê
Con nhạn hồng lanh lảnh
Hót chi, buồn tái tê.

Mùa lá bàng vừa đỏ
Em về thành cố nhân
Bên thềm như sáo nhỏ
Nhảy bước chào, phù vân.


       XUÂN GỌI EM VỀ.

Không còn ai bên đời
Em về ngày tinh khôi
Khoảnh đời ta vô lối
Mùa chợt xanh hé mời.

Khi em về thênh thang
Vườn ta gió quên mùa
Trên môi cười lá múa
Xuân len lén nụ vàng.

Giữa hai miền quạnh quẽ
Trái tim người rỗng không
Bước chân thầm ảo mộng
Ta chợt nắng: Em về!
 

                (HÙNG NGUYỄN)