Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

BÀI THUỐC DÂN GIAN - (Truyện ngắn Hùng Nguyễn)





Truyện ngắn:

                            BÀI THUỐC DÂN GIAN.

      Cái trung đội 2 Công tác Xã Hội Chủ Nghĩa 10 ngày này gồm có 28 nam và 2 nữ, phụ trách nạo vét 1 km con mương thủy lợi sát mé đường tỉnh lộ 7 ngang qua xã H.T. nghèo và bụi. Đám đàn ông từ 20 tuổi đến 50 tuổi - đủ thành phần "cấp bốn" xã hội - mỗi ngày phải ra hiện trường 8 tiếng. Còn 2 mỹ nhân: Chị Năm Hường, 47 tuổi, múp máp ngọt ngay. Và Hoàng Hà, 20 tuổi, tóc dài đen, da trắng, cao, gọn - nói chung đẹp hết chổ chê. Hai người nhận công tác chị nuôi, được bố trí cho ở ké gian chái bếp nhà ông lão nông Bốn Sỹ, còn đám đàn ông, dĩ nhiên, an vị ngoài mảnh vườn chuối tàn phai còi cọc của ông già.....

      ... Hắn, năm ấy, 22 tuổi. Đi công tác thế cho cái suất LĐXHCN 10 ngày/năm của mẹ, để bà còn lo "lặn lội bờ sông"mà nuôi lũ cò con 6 đứa...

      ... 11 giờ đêm, đội chiếu bóng lưu động đã chấm dứt trọn gói bộ phim thứ 2. Hắn vội hối hã trở về nơi đóng trại trong tiếng cười đùa thô thiển tục tằn của đám bạn, mắc... tè và đói bụng quá chừng.
      Thò tay vội vào ba lô để moi gói bánh in - mà mẹ hắn đã dúi theo lúc sắp lên đường - bỗng hắn rú lên thãm thiết. Cái đau nhức bỏng rát thật nhanh từ cổ tay trái chạy dồn lên nách, lan vội vào ngực vào tim chỉ trong mấy giây. Cả trại ầm ĩ :-Thằng H. bị bồ cạp núi đớp rồi! Anh chàng Quốc Trung đội trưởng hét toáng :-Ai có sẵn chai dầu không ? Trời ạ, đàn ông ai mà thủ chi ba cái thứ dớ dẩn này chứ. Anh Quốc chạy u về phía chái bếp ông Bốn Sỹ, miệng oang oang như chó sũa trăng :-Chị Năm ơi ! Chị Hường ơi !...
      10 phút sau, chị Năm Hường chân thấp chân cao chạy vào căn lều của hắn.Chị  đắp lên mu bàn tay đã sưng vù của hắn một miếng bông gòn cở ba ngón tay, ẩm ẩm thứ thuốc  gì đó, rồi buộc lại bằng một chiếc khăn mù xoa trắng nuốt. Hắn chẵng thấy chút tác dụng gì như khi xức dầu gió, nhưng 10 phút sau thì cơn đau dịu dần và như hết nhức hẳn, chỉ còn râm ran nóng và hơi sưng... Bên ngoài, tiếng cả trung đội cười nói ầm ĩ vì một câu chuyện tiếu lâm gì đó...
      Thế là hắn biết hắn được chữa trị vết bồ cạp cắn bằng thứ thuốc dân gian gì rồi. Quê thiệt, nhưng kệ mẹ, hết đau là quá mừng rồi.
     Sáng sớm, hắn lò mò vào chái bếp, lúc chị Năm Hường và Hoàng Hà đang lui cui thổi lửa nấu cơm sáng. Thấy mặt hắn, Hoàng Hà quăng ngay cái muôi đang xào chảo măng xuống đất, cô quay ngoắt, chạy một lèo mất tiêu. Hắn chỉ còn có nước lí nhí :-Cảm ơn chị Năm, cảm ơn cô Hà... Cho tui gởi lại cái khăn... Chị Năm Hường cười như rú, cười khành khạch, cười khùng khục, cười ràn rụa nước mắt chỉ ra hè :-Đi tìm nó mà cảm ơn... Thuốc của nó đó... Hí... hí...

       ... Nửa tháng sau đó...
      Đêm trăng 18, thật tròn thật sáng, trên bãi biển có đôi trai gái dắt tay nhau lang thang dọc mé nước. Mái tóc đen dài của cô gái tung bay theo gió vật vờ như sóng.
      - Hôm ấy, em mà biết anh bị, em hổng thèm cứu đâu... Xấu hổ thí mồ.
      - He... he... Anh chết lấy ai em yêu...
      - Ai mà thèm. Tại em lỡ "bỏ của cứu người" mà hết đường lấy chồng mới bấm bụng mà theo anh chớ bộ...
      - He... he... Cám ơn bài thuốc dân gian. Thần dược muôn năm !
      - Xí.... hổng thèm chơi với anh nữa, đồ cái thứ vô duyên như quỷ sứ...
      - Hi... hi... Xin lỗi nữ thần y. Ái... đau anh mà em...
      - Cho chừa cái tật ăn nói mất dạy. Sao bữa trước con bồ cạp nó không đớp vô cái mỏ của anh cho rồi.
      - Ơ... em này, rũi vậy không lẽ em đắp thuốc của em lên miệng anh na ?
      - Chớ sao nữa.
      - Ơ... ghê vậy. Anh thà chết chớ dứt khoát hổng chịu à nghe. Ghê chết luôn.
      - Hi... hi... Cho đáng đời.

________________

     Ghi chú:
Bài thuốc dân gian :-Khi bạn bị bọ cạp, rít, ong, kiến bù nhọt... cắn, hãy chạy mau đến vợ hoặc người yêu để nhờ kẹp chổ bị cắn vào nơi "ấy".  Nếu không có vợ hoặc người yêu có thể xin thuốc từ bất cứ người phụ nữ nào gần nhất, họ sẽ quẹt xức hoặc tẩm vào bông gòn hay giẻ mềm mà đắp cho bạn. Yên chí, hiệu nghiệm như thần sau 10 phút.
      Tên trong sách thuốc : Nhựa Nhơn
      Tên văn học : Mỹ Nữ Tình Hoa.
      (He... he... Chúc các bạn luôn tao ngộ cùng các loài côn trùng độc)

                                      (HÙNG NGUYỄN)
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét