THƠ... CHÙA.
Ngày xưa thơ rất là... Chùa
đến khi ngã mặn bởi bùa hoa khôi
đến khi ngã mặn bởi bùa hoa khôi
thơ dơ, thơ dở, hơi... hôi
nhiễm mùi son phấn trăm đôi má đào.
_______________________
LÊN CHÙA 1.
Lên chùa... chửa vội buông dao
Băn khoăn đồ tể có vào được không
Ngậm ngùi tám vạn pháp môn
Bế quan cửa trước, chắc lòn cửa sau.
______________________________
LÊN CHÙA 2.
Lên chùa... lật đít Thích Ca
Của chìm thái tử còn ba phần mười
Xem ra vạn vật cõi người
Của chìm thái tử còn ba phần mười
Xem ra vạn vật cõi người
Ít xài mau hết, Phật ơi! Phí đời.
____________________________
LÊN CHÙA 3.
Lên chùa... theo dấu mỏ chuông
Nhặt khoan tiếng kệ vọng buồn kinh thi
Bồ đề trăm hạt từ bi
Hạt quên hạt nhớ, hàn ni... lệ nhòa.
Hạt quên hạt nhớ, hàn ni... lệ nhòa.
_______________________________
LÊN CHÙA 4.
Lên chùa... giỡn mặt Quan Âm
Nhấc bình cam lộ, trụ nhầm chùa không?
Ở đây rặt đám sư ông
Ăn chay ngủ mặn, sắc không tùy rằm.
_______________________________
LÊN CHÙA 5.
Lên chùa... đi kiếm chữ Tâm
Lật kinh sái cổ vớ nhằm chữ Duyên
Ngoảnh đầu vọng bái Tây thiên
Ma cô khóc điếm bốn miền lầm than.
(Hùng Nguyễn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét