Thứ Hai, 1 tháng 6, 2020

ĐÊM RỪNG CÓ TIẾNG VỌNG. (Thơ Hùng Nguyễn)


        ĐÊM RỪNG CÓ TIẾNG VỌNG.

Đêm rừng,
Dắt nhau mà chạy trốn
Tiếng cú kêu chi
Ta chẳng đã vô hồn
Em từ thuở ngả vai vào số phận
Chẳng đã ném đời ra khỏi dại khôn?

Đêm rừng,
Tiếng nai tát lên hồi cô quạnh
Chợt một mình
Ta phút chốc mọc nanh
Lá rơi như bàn tay khều giữa chợ
Ngó quanh ngó quất
Lòng buồn hiu ma xó ma trành.

Đêm rừng,
Dẫn em quanh co dò dẫm
Hình như bên kia tiếng suối chảy thì thầm
Ơ hay,
tóc gió va chi lên mắt lời nức nở
Đừng cầm chân ta, em ơi! Lỡ lầm.

Đêm rừng,
Rỗng tuếch hứng tiếng tim nhỏ giọt
Thương em,
Con cáo nhỏ đau đòn
Lủi thủi theo ta qua dặm trường gai táo
Trong giấc mơ ngoa thấp thoáng bóng đường mòn.

Đêm rừng,
Chỉ còn tiếng ta quát nạt
Con sói cuồng tru tréo nốt đêm hoang
Có con sông chảy bên kia bờ sống chết
Đừng khóc nữa, em ơi!
Mai trời... miên man.
 

                           (HÙNG NGUYỄN)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét