Thứ Hai, 1 tháng 6, 2020

HẾT THỜI. (Thơ Hùng Nguyễn)


               HẾT THỜI.
 

 Cái thời trai trẻ từng lớn mật
Đánh cược với đời, chơi rất cha
Đi qua mặt trận như dạo mát
Tiếng đạn pháo gầm nhại hát ca
Chừ già ngớ ngẩn yêu tan xác
Cái ả buồn vui cũng vỡ òa
Bom rơi chưa ác bằng nước mắt
Em khóc lóc mềm đủ nát ta.

Cái thời uống rượu, đi buôn lậu
Thấy bóng công an mặt xanh lè
Đất lành đất dữ chim cũng đậu
Đáy chén mơ hồ men chở che
Chừ già sớn sác thương phải bậu
Ôm sầu trường đoản một đời ve
Phép nước luật đời ta bôn tẩu
Thua tiếng em cười mộng say ke.

Cái thời mừng thọ xưng viên ngoại
Vườn hoa đơm nụ dụ cành thơ
Con chim di trú thôi hồ hải
Về uống giọt sương hót đôi bờ
Chừ già ngã ngựa trên áo váy
Mộng chìm hơi thở gái Ngu Cơ
Một đời trăm cuộc chơi thành bại
Thất trận phen này, thơ... thất thơ.
 

                                (HÙNG NGUYỄN)

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét