Thứ Hai, 1 tháng 6, 2020
ĐẾN CHIÊM BAO CŨNG HẸP. (Thơ Hùng Nguyễn)
ĐẾN CHIÊM BAO CŨNG HẸP.
Ngày buồn như lịch sử
Đêm buồn thương bể dâu
Chiêm bao ai nấy giữ
Đừng để lạc vào nhau.
Chỉ một đầu nỗi nhớ
Bên nớ đã quy hàng
Trăm năm ta trắc trở
Thắp đèn chi, dở dang.
Mây một trời hai đất
Nắng một sáng hai chiều
Tình một hư hai thật
Người một vững hai xiêu.
Lòng chiêm bao mấy rộng
Không có chỗ ta vào
Đứng nhìn người say mộng
Buồn, thở dài thiết thao.
Đêm dài như kinh thánh
Buồn chảy như thiên hà
Đèn thắp chi đỏng đảnh
Xanh mướt, buồn người ta.
Chiêm bao còn xa lạ
Mơ cũng chẳng ra hồn
Chợt hay mình bất quá
Đứng bên ngoài càn khôn.
Đến chiêm bao cũng hẹp
Có chỗ nào riêng ta?
Đếm chi từng đơn kép
Gần thì gần, mà xa...
(HÙNG NGUYỄN)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét