Chủ Nhật, 26 tháng 11, 2023

EM VÀ CHÚ (Thơ Hùng Nguyễn)

        EM VÀ CHÚ.


Sao gọi ta bằng chú
Mà nhất nhất xưng em?
Mắt Điêu Thuyền ba lém
Xui Đổng Trác rùng mình.

Cứ gọi ta bằng chú
Sá gì vài chục năm
Em một ngày lẩm chẩm
Bước quanh ta, tức cười!

Mãi gọi ta bằng chú
Đừng lỡ miệng Anh ơi
Kẻo lòng ta chới với
Một thiên hà cách ngăn.

Nhớ gọi ta bằng chú
Cho đến khi lấy chồng
Tình này như giấc mộng
Chú và Em hẳn... quên.

           (HÙNG NGUYỄN) 


Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2023

THƠ BUỒN LỆ CHI VIÊN & TƯƠNG KIẾN.

       THƠ BUỒN LỆ CHI VIÊN.


Xưa nay phố thị Sài Gòn 

Chưa ai nghe tiếng chiếu gon rao mời 

Ta, hồn Uy Viễn bật cười 

Dường như Thị Lộ chào đời đêm qua. 


Đường đời ai đánh đùng xa

Để ta vướng mắt gió hoa bụi hồng

Dường em, sáo đứng cửa lồng

Phân vân quen lạ cành cong ra vào?


Nắng mùa thu vẫn hanh hao

Bên này bên nọ lạc vào cõi nhau

Tri âm đâu nệ trước sau

Lệ Chi say khướt từng câu thơ buồn.


                   (Hùng Nguyễn)

________________________

           TƯƠNG KIẾN.


Muộn màng chi cuộc tri âm 

Thu vàng e nhuộm nắng bầm lá xanh

Người rơi từ mộng thiên thanh

Ta bâng khuâng hứng mong manh chiều đời.

Ru nhau thinh lặng à ơi 

Để trăm năm đó đầy vơi kiếp này. 


                  (Hùng Nguyễn)

    *Tặng cô bé 1995 A.PL










ĐI NHƯ VỀ, VỀ NHƯ ĐI (Thơ Hùng Nguyễn)

      ĐI NHƯ VỀ, VỀ NHƯ ĐI.


Ta đi như sóng, ta về như bọt

Biển tự ngàn xưa vẫn đón đưa người 

Có tiễn có chào cũng lời chuốt ngót

Những mất những còn rã rượi hụt hơi.


Ta đi như trộm, ta về như khách

Mồ mả cha ông để gió thổi mòn

Bao đời cỏ úa nhang tàn khói lạnh

Theo đời ta trơ tráo phận cháu con.


Ta đi như chó, ta về như chuột

Lơ láo nhìn quanh đâu cũng ơ hờ

Áo gấm về làng, gió làng buôn buốt

Còn gì buồn hơn lang sói sa cơ.


Ta đi như say, ta về như ngủ

Một hồn hoang chưa sạch nợ trăm năm

Những vết sông hồ một đời mưng mủ

Chờ thiên thu trút phứt lớp dâu tằm.


                       (Hùng Nguyễn)


Thứ Sáu, 19 tháng 5, 2023

CÁI ĐÊM BUỘT MIỆNG GỌI MÌNH. (Lục bát Hùng Nguyễn)

         CÁI ĐÊM BUỘT MIỆNG GỌI MÌNH.

Cái đêm bậu gọi Mình ơi
Qua rưng rưng mắt thương người oan khiên
Nắng mưa khô ướt hai miền
Đêm chung đụng chợt về nghiêng một mùa.

Cái đêm qua gọi Mình ơi
Bậu cười khổ sở tình nơi mộng hờ
Trăm năm ai rỗi mà chờ
Thương chi cho uổng từng vơ vét này.

Cái đêm xúm gọi Mình ơi
Cả hai chết lặng một trời hợp tan
Qua hôn môi bậu sỗ sàng
Đỏ chi đỏ thế, đầu hàng nhau thôi!
 

                  (HÙNG NGUYỄN)


 

Thứ Bảy, 22 tháng 4, 2023

BỐN MÙA TÓC GIÓ LẦU HOA.(Lục bát Hùng Nguyễn)

             BỐN MÙA TÓC GIÓ LẦU HOA.

Dẫu mà sợi tóc chẻ đôi
Bậu ơi cứ thế, cứ bồi hồi qua
Thương nhau cái nghĩa hải hà
Sông bao nhiêu nhánh cũng hòa biển xanh.

Dẫu mà sợi tóc chẻ ba
Bậu ơi cứ giữ, trói qua hết đời
Xưa hun trán bậu lý lơi
Mà cái mùi tóc cứ chơi vơi hoài.

Dẫu mà sợi tóc chẻ tư
Bậu ơi cứ chải từ từ rồi suông
Qua đi cho hết đời buồn
Xin về nằm chết gối cuồn tóc thơm.

Dẫu mà tóc xõa ngứa vai
Bậu ơi chịu khó búi hai quả đào
Cũng là cái nợ tri giao
Trăm năm không trọn biết sao tạ tình.

Dẫu mà tóc ấy cằn xơ
Bậu ơi cũng ấm bến bờ riêng qua
Dẫu mà duyên phận ngùi xa
Một đêm tóc gió lầu hoa... bốn mùa.
 

                (HÙNG NGUYỄN)





CHIỀU NGHIÊNG THEO PHÍA XUÔI VỀ.(Lục bát Hùng Nguyễn)

         CHIỀU NGHIÊNG THEO PHÍA XUÔI VỀ.

Xuôi về,
Một bóng ta dồn
Nghiêng bề lá đổ hoàng hôn,
thoắt buồn
Chiều say,
Chiều chuốc rượu suôn
Nghiêng mùa đời xuống, nhấc ruồng rẫy lên

Xuôi về,
Một dáng người vênh
Nghiêng vai hắt gánh chồng chênh,
rồi cười
Chiều quên,
Chiều nhuộm ráng trời
Nghiêng trăm năm xuống, hứng lời ngàn năm

Xuôi về,
Một nửa hồn căm
Nghiêng lòng trút nỗi lặng thầm,
chợt xiêu
Chiều tàn,
Chiều vỡ hoang liêu
Nghiêng màu nắng xuống, cõng thiều quang đi

Xuôi về,
Một phố từ quy
Nghiêng con mắt rót biệt ly,
vụt òa
Chiều em,
Chiều tả tơi hoa
Nghiêng trăm cánh xuống, vẫy ta,
bội tình

Xuôi về,
Một nẻo vô minh
Nghiêng lưng giấu mặt lục bình,
riêng ta
Chiều ta,
Chiều rũ phù hoa
Nghiêng ân oán xuống, đội hòa khí lên.
 

                    (HÙNG NGUYỄN)


 

CỌT KẸT... CỌT KẸT, CỬA MỞ. (Lục bát Hùng Nguyễn)

       CỌT KẸT... CỌT KẸT, CỬA MỞ.

Cọt kẹt... Cọt kẹt
Sững sờ
Cổng thiên đường ấy khép hờ thế thôi
Ai người táo chín trên môi
Một lần nhục thể kín đôi tay khờ.

Cọt kẹt... Cọt kẹt
Thẩn thờ
Áo xiêm rơi vãi  giấc mơ địa đàng
Mở toang,
trăng xuống khẽ khàng
Cười Eva lỡ nhuộm vàng Adong.

Cọt kẹt... Cọt kẹt
Then long
Trái tim người cũ có chòng chành đâu
Người nay hé cánh cửa sầu
Đón chân hạnh ngộ thượng lầu tri âm.

Cọt kẹt... Cọt kẹt
Rồi câm
Nghe thinh lặng xuống giữa tầm hoan xuân
Ngàn sau thương lấy thanh tân
Tổ tông nên tội,
đòn trần gian ta.
 

                                (HÙNG NGUYỄN)


Thứ Tư, 8 tháng 3, 2023

BÂY GIỜ MÌNH HƯỞNG THỌ. (Thơ Hùng Nguyễn)

             BÂY GIỜ MÌNH HƯỞNG THỌ.

Ta bây giờ hưởng thọ
Em dường hết hưởng dương
Hẹn nhau rời quán trọ
Trăm năm cuối nẻo đường.

Ta bây giờ cũ rích
Em cũng cũ sơ sơ
Cứ nhìn nhau tĩnh mịch
Đêm chập chùng lý lơ.

Ta bây giờ tháng Chạp
Em giờ hăm mấy âm
Bất ngờ mưa áp thấp
Trăng nhiệt đới mù tăm.

Ta bây giờ cuối dốc
Em cũng qua nửa đèo
Chuyến xe chiều lộc cộc
Đưa nhau về hắt heo.

Ta bây giờ đông tận
Em nhuốm vàng lập thu
Sưởi đời nhau lấn cấn
Ấm đủ mùa mộng du.

Ta bây giờ cạn kiệt
Em chỉ còn lưng lưng
Vét chi nhau da diết
Mai lấy gì hồi xuân.

Ta bây giờ đuối sức
Em thở đã dập dồn
Nhìn nhau cười rấm rứt
Đứt bóng kịp gì... hôn.
 

               (HÙNG NGUYỄN)



MUỐI MẶT VỀ QUÊ. (Lục bát Hùng Nguyễn)

             MUỐI MẶT VỀ QUÊ.

Qua sông,
Ngại tiếng Bớ đò
Sợ chèo khua sớm, mẹ cò hoang mang
Bóng quê thấp thoáng tre làng
Người về cúi mặt, sương tràn xuống môi.

Qua gò,
Chạm tiếng Chìa vôi
Rùng mình che nón, sợ trôi mất lòng
Ngập ngừng thổ mộ cha ông
Người về mấy lạy, gió đồng mấy reo.

Qua thềm,
Gỡ tiếng thơ treo
Sợ ca dao nhắc dấu bèo sông xưa
Dập dềnh sóng đẩy buồm đưa
Người về rẽ tóc, nắng mưa trắng đầu.
 
                 (Hùng Nguyễn)





Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2023

Lưu ảnh Fotonia tháng 2 năm 2023












 

DƯỜNG NHƯ ĐÃ THẤY ĐỘNG HOA VÀNG.(Lục bát Hùng Nguyễn)

 
        DƯỜNG NHƯ 

        ĐÃ THẤY ĐỘNG HOA VÀNG.

"Đưa em tìm động hoa vàng"*
Bậu ơi, thơ giục lên đàng, đi thôi
Thương qua viễn xứ nan hồi
Bậu phơi hương sắc lên đôi cánh hồng
Môi này từng nụ màu đông
Ướt lên môi nọ cổ đồng lập xuân
Tri âm đâu phút ân cần
Bậu vui sao mắt rưng rưng lỡ làng...

"Lên non tìm động hoa vàng"**
Bậu gieo hơi hướm đổ tràn lên qua
Thương người đãi tuyết tìm hoa
Bậu chia áo cạn thịt da ấm nồng
Đêm chìm xuống ngực mù không
Liêu trai từng ngọn gió đồng an như
Trăm năm duyên thoáng ngần ngừ
Cảm ơn người Phạm Thiên Thư chỉ đường...

Cảm ơn bậu rũ lòng thương
Lão phu đêm lạ bên giường ngàn thu...

                (HÙNG NGUYỄN)
*Thơ Phạm Thiên Thư
**Phạm Duy phổ nhạc.



 

Thứ Hai, 6 tháng 2, 2023

VỘI VÀNG CHI LẮM, BẬU ƠI! (Lục bát Hùng Nguyễn)

       VỘI VÀNG CHI LẮM, BẬU ƠI!


Bậu dìa chốc lát rồi đi
Để qua ngơ ngẩn ngồi lì mặt ra
Cách nhau muôn dặm đường xa
Cớ sao đi vội bỏ qua một mình?

Bậu dìa nhấp nháy rồi thôi
Qua chưa kịp ngửi cặp môi quen mùi
Đời nhau trót hứa buồn vui
chung chia, sao bậu tới lui vô chừng?

Bậu dìa liếng thoắng rồi... im
Vòng tay ngượng ngập qua tìm hơi xưa
Đất trời kẻ nắng người mưa
Thịt da bậu ấm sưởi vừa lòng qua.

Bậu dìa trăng mọc rồi tàn
Bóng qua bóng bậu chảy tràn vào nhau
Phải xưa duyên phận cau trầu
Lấy chi thấp thỏm còi tàu sân ga.

Bậu dìa nghiêng ngó rồi xa
Kịp đâu thấy nổi những qua nhớ người
Cứ làm ra vẻ vui cười
Đâu hay qua khóc ướt trời riêng qua.

Bậu dìa, qua dỗi rồi... thôi
Hơi đâu để bụng mây trôi ngang trời
Phập phồng đêm ngắn tình vơi
Ngồi chưa nóng đít bậu rời qua sao?

Bậu dìa hun cái rồi đi
Coi như làm dấu phòng khi lạc lòng
Qua ngồi bụm má mùa đông
Giữ môi bậu lại hương nồng thủy chung.

                          (HÙNG NGUYỄN)

Thứ Ba, 31 tháng 1, 2023

CON TIỂU TƯỚC HÓT RU PHẬN MÌNH. (21 tiểu khúc lục bát Hùng Nguyễn)

 


      CON TIỂU TƯỚC HÓT RU PHẬN MÌNH.

       1-
Ngoài kia bông tuyết vừa bay
Mùa đông ghé mắt trong này dạ tê
Loay hoay một kiểng hai quê
Một đời hai đoạn, một về hai đi

Chim chuyền hót gọi thiên di
Đường mây nẽo gió cố tri dặm trường
Áo người năm tháng khói sương
Cởi ra mặc lại quê hương đâu rồi

Nhìn ra bông tuyết trắng vôi
Lòng như giọt nước reo sôi hóa mềm
Phải chi đời nhẹ cánh chim
Nắng phương đoài cõng về tìm phương đông
Phải chi cách mỗi dòng sông
Nam phương lên tiếng hỡi lòng bắc phương

Chừ đây bóng nhạn trùng dương
Ngoảnh đầu bến mẹ tang thương đã từng
Mùa đông chợt phố hóa rừng
Ngậm ngùi đếm tuổi trên từng lá khô
Ngậm ngùi đếm bóng mơ hồ
Tuyết bay tuyết đậu lên mồ lập đông.

Bây chừ đâu cũng hư không
Thì thôi cổ tích xin bồng bềnh trôi...

       2-
Ngày em vàng áo cúc hoa
Mùa xuân đỏ mặt vén tà khuê nhi
Một trăm con én dậy thì
Vụt bay đắm đuối nhu mì tiểu thơ

Ngày em nhắm mắt dại khờ
Đưa tay người nắm một giờ ba năm
Mây trôi lên đỉnh thiên cầm
Em trôi lên ngọn hương trầm tình quân

Trống vang lên giục phong thần
Ngoài kia lửa trận khói rần rật bay
Người đi ra khỏi vòng tay
Vào vòng sinh tử trùng vây khó về

Mùa thu gió thổi bề bề
Tóc xanh ướt ngọn dầm dề mắt xanh
Thương môi ngậm khóc không thành
Người đi kẻ ở khó đành buông nhau

Thì thôi hẹn một ngàn sau
Trăm năm như giấc mộng đầu thanh xuân
Nắm tay lỏng lẻo tần ngần
Tiếng còi xe giục một gần mấy xa.

Thì thôi đứa vượt phong ba
Thì thôi đứa nợ sân ga chuyến tàu
Chào nhau lần cuối gục đầu
Áo xanh một vệt sẩm bầu ngực non.

       3-
Xưa thời một gã mộng du
Đi theo tiếng hạc đêm phù phiếm reo
Chơi vơi sương khói đỉnh đèo
Xuôi nam ngược bắc hồn treo lưng chừng

Áo thư sinh mỏng qua rừng
Chùm hoa dại cũng mộng bừng giai nhân
Sơn khê đỏ lửa tê rần
Cơn say khí đoản khuỵu chân sông hồ
Ngó trời buông giọng thơ khô
Tiếng như vỡ vạc nấm mồ chôn trăng
Đưa tang một lũ sao băng
Đêm rơi lần lượt siêu thăng cuối trời

Một đi là trả nợ đời
Không về là trót theo người xuân thu
Cha tròng cho kiếp thất phu
Mẹ thêm tay võng lời ru "gập ghềnh"

Trần vai gánh một gánh tình
Mặc ai đỏ mắt đăng trình lặng câm
Non ngàn đôi bữa khóc thầm
Thương con chim sáo qua nhầm bến sông
Mai này biết có về không
Con đò ảo vọng tấm lòng họ Kinh.

Thôi em, duyên đã vô tình
Quay lưng trơ dấu ấn nghìn năm sau.

       4-
Trên đầu ngọn súng khói bay
Bạn bè mấy đứa vỗ tay cười xòa
Con chim té cứt đầy hoa
Hoa rơi đạn lạc chim sa bụi hồng

Tụi mình một lũ ăn lông
Một bầy ở lỗ, một dòng man di
Sử kinh gác lại, bỏ thi
Nghe thủ thỉ núi, nghe thì thầm sông
Về đây chung chén rượu nồng
Rừng xanh máu đỏ tang bồng với nhau

Đêm say thét vỡ khe sâu
Gác chân lên mộng dãi dầu thịt xương
Đêm hoang, mang mễnh kêu sương
Bọn mình dại dột mán mường gọi mưa

Đêm rừng nghe kể tích xưa
Mê Lương Sơn Bạc thuở chưa quy hàng
Mê người mở đất Nguyễn Hoàng
Qua sông Gianh luận hai đàng ngoài trong

Ơ hơ, tráng sĩ mũi lòng
Ngậm ngùi thương gánh chiếu gon Tây hồ
Ba đời một mớ xương khô
Họ tên trôi dạt mả mồ thất tung

Đêm trôi từng phía vô cùng
Buồn vui chi cũng tương phùng một mai
Thì thôi chén rượu bi hài
Mời nhau sống chết thời trai trẻ này.

       5-
Rượu này trăm chén lục lâm
Qua tay thảo khấu xin lầm lì say
Lòng chiều nắng hạ mây bay
Có chăng giữa cõi lưu đày bâng quơ

Tầm Dương thả nốt câu thơ
Rồi mai xếp giáp trở cờ mặc nhau
Mươi năm chung cuộc lâu mau
Mà hào khí ấy bạc màu thủy chung

Cánh bằng tủi phận lao lung
Tiếng chim hót khản lên trùng điệp đau
Bây giờ cũng chốn rừng sâu
Mà đành giun dế khóc bầu càn khôn

Áo tù xám cửa ngọ môn
Xanh con mắt đói, trắng hồn nam kha
"Bao giờ chết bảy còn ba
Chết hai còn một mới ra thái bình"
Thưa em, Kiều đã bán mình
Gieo duyên Từ Hải lụy tình diệt thân
Thưa em, người đã phong trần
Thì thôi danh tướng giai nhân làm gì
Thì thôi ngọn cỏ xanh rì
Cứ non nấm đất chờ chi bạc đầu.

       6-
Nhớ người nhớ cả trăng xưa
Em và trăng vẫn mọc vừa phố nghiêng
Đêm trêu chi mộng bưng biền
Một lưng tóc ấy, một miền trăng kia

Có từng cô độc rừng khuya
Mới thương mắt thú vằn tia hận thù
Trời thương xuống trận mưa mù
Con beo phá cũi, gã tù bẻ gông
Đường về xứ mẹ biển đông
Gai đâm phần xác, phần hồn chịu đau
Đường về người cũ trăng nhàu
Chưa qua mười sáu đã màu hạ ngươn

Đêm rừng đá thở hơi sương
Tiếng nai ngẫu hứng vô thường run khan
Đời hơn nhau một lá gan
Trong cô quạnh chợt cơ man yếu hèn
Cơn mơ bếp lửa ngọn đèn
Mà thương mỗi bước "Dế Mèn Phiêu Lưu"

Đường về hun hút nam chiêu
Băn khoăn phía đó mấy chiều ngựa xe
Đường về cách trở sơn khê
Chân in dấu cỏ bốn bề lạ quen

Đường về yếm nhạc leng keng
Tiếng chuông thổ mộ vừa chen tiếng rừng
Bật cười chim khách hót mừng
Vỗ tay chiều muộn trăng lừng khừng lên

Thì thôi nghĩa trả ơn đền
Lạy rừng, lạy núi, lạy cơn mưa dầm
Thì thôi dẫu đã hết rằm
Mời em trải chiếu cùng nằm dưới trăng.

       7-
Đêm loang loáng phố bảy màu
Đôi chân thị xã đèn dầu lạc trôi
Tối hù dáng đá mẹ ngồi
Bóng vênh như thể hóa vôi tự chiều

Dắt tay người chốn dập dìu
Tháng mười ướt gót Thúy Kiều nhà quê
Mưa lên ngói vỡ ê chề
Chỉ hàng trụ điện hả hê đứng cười
Che đầu một nụ hôn tươi
Tóc em bồ kết vẫn thời xa xưa
Vẫn thời con gái đi mưa
Cách nhau lần áo vẫn chưa động lòng

Đêm ngồi quán vắng bỏ không
Mỗi tên mỗi xị đèo bòng con khô
Đêm che cặp mắt giang hồ
Thấy đâu để đó, tri hô mặc người
Buồn vui cũng một nụ cười
Khác nhau ở khóe miệng vơi hay đầy

Đêm đè dưới cội me tây
Nghe dơi hành lạc lá bay đầy trời
Người xưa quên thói chào mời
Người nay cứ việc sống thời hồng hoang

Đêm về phố cũ điêu tàn
Muỗi bay ruồi đậu trên ngàn rêu phong
Gục đầu tháp cổ viễn thông
Chờ tin con nhạn nhớ sông gọi về

Thì thôi mộng đã vong thề
Lấy chi trăng mọc vân tề đêm nay
Thì thôi cạn một đêm say
Coi như tan tiệc sum vầy non sông.

       8-
Ai đời chó sủa chủ nhà
Mùi hương áo cũ phong ba sạch rồi
Tam quan lót dép mà ngồi
Diều tha quạ mổ khách hồi hương đau

Biển xanh chưa kịp nương dâu
Sao con chình núi dập đầu chết tươi
Mới hay con sóng lòng người
Hung hăng hơn sóng vỡ trời đại dương
Xuống xuồng khỏa cánh chèo bươn
Nước nhăn mặt khóc tang thương quê nhà

Đèo cao xổ xuống rừng già
Chim quy chết đứng đám ma chim từ
Mới hay con thú lòng người
Dã man hơn thú sống đời sơn lâm

Mấy thằng đầu đội mây râm
Chiều sương biên giới ngậm tăm di hành
Nai lưng cõng vắt qua gành
E sau hết máu để dành chiến thương

Đi là mua cuộc tha phương
Thì thôi nhắm mắt rõ phường bội ân
Đi là bán mạng vong thân
Thì thôi núp bóng hồng trần vô luân.

       9-
Tàu đi phố nhỏ tò vò
Tàu sang phố lớn đất to hơn trời
Còi tàu hú sáng đứt hơi
Cơn say dã chiến vội rời sân ga
Ngậm ngùi tạ tội ông cha
Người đương mang họ vô gia cư rồi

Chim xanh lụy tiếng chim mồi
Lồng son song mỏng đan bồi nan tre
Trời xanh kẹt cứng đầu hè
Còn đâu mây trắng về che cánh mềm

Ví bằng chăn ấm nệm êm
Đổi quên lấy nhớ một đêm thương hồ
Ví bằng uống nước chết khô
Đời người như nhánh san hô lên bờ

Thôi thì lỡ bộ sa cơ
Quệt con mắt ướt mẹ chờ em trông
Áo cơm trói nợ tang bồng
Thì thôi cung bẻ vừa lòng mũi tên.

       10-
Thôi rồi, áo đỏ lên xe
Trời mưa ăn vạ, pháo xè xè đưa
Nụ cười bẹ cải muối dưa
Chung vui kẻ đón, người đưa chia buồn
Rằng đi chưa chắc đi luôn
Cớ chi ca cẩm chuồn chuồn đậu bay

Em lấy chồng, ai cũng hay
Tai trong song sắt, tin bay ngoài đường
Nửa đời o bế tam cương
Xe hoa chuyển bánh, ngũ thường vuột tay

Ngày em áo trắng qua đây
Gã nằm mơ thấy mây bay giữa đồng
Thấy con ngựa tía nhông nhông
Thấy người võng lọng giữa lồng lộng hoa

Mùa thu chở biển về nhà
Mùa thu khóc muối mặn tà áo xanh
Quạ bay còn tiếc đầu cành
Sóng tan để bọt quẩn quanh dã tràng
Mai này mỗi bước quan san
Nặng đôi mắt biếc buồn khan một người

Về đây đứng khóc ời ời
Mò trong đáy yếm đâu lời thề non
Về đây môi xóa nét son
Thử lời hẹn biển có còn tươi không

Thì thôi sắc vốn tự không
Em về tận lực yêu chồng để quên.

       11-
Tưởng người tráng sĩ một đi
Thanh gươm yên ngựa mấy khi quay về
Nặng nề tay gái Yên Cơ
Đàn rung chi gió lạnh hề tiêu tiêu

Lâm thâm đất khách khinh cừu
Chiều mưa đã chín lần chiều ruột đau
Xa xa cổ độ dãi dầu
Lấy ai để mộng chuyến tàu về xuôi

Xa xa chiếc bóng rối nùi
Mang tơi đội nón mẹ ngồi chợ trưa
Chồng con nợ cũ vay xưa
Núi mòn non lở giờ chưa thấy người
Gánh rau đứng bóng mặt trời
Cùng nhau héo rũ giữa lời rêu rao

Vàng son chi nữa mà chào
Sử thi đã khép, tắt hào khí thôi
Trăm năm vừa cạn ly bôi
Thì thôi úp chén hạ hồi thiên thu.

      12-
Mai về trời đất lặng câm
Tới cơn mưa cũng âm thầm vi ba
Tóc người xanh tiểu đăng khoa
Đêm xưa hoa chúc kim thoa giắt rồi

Có về cũng bóng mây trôi
Cũng chim song ngoại qua đồi lá lay
Tình ơi, chi để trả vay
Bóng ai nghiêng xuống mà đầy giấc đau
Bóng ai che cõi tình sầu
Một đi đứt ruột  khóc câu mấy về

Hỏi người, người giở trăng thề
Vẫn nguyên vẹn đó một bề đồng trinh
Nguyền xưa còn ở miếu đình
Vàng tươi cung khuyết thần linh nghẹn ngào

Mai về lộc cộc lao xao
Vó khua khập khễnh gõ vào lá mưa
Trời mênh mông lạ khách thừa
Chân ai thất thểu dẫm bừa trăm năm

Thì thôi đội trận mưa dầm
Xa xa tưởng tiếc dáng trầm cố nhân
Coi như hết một thanh tân
Đổi ngang chén rượu phong trần biên cương.

               13-
Chiêm bao váng nhện giăng dày
Làm sao tìm lại bóng ngày xuân thu
Đường trường cuốn hút miên du
Máu xương rừng nhận, hận thù người gieo
Cũng đành vận nước bọt bèo
Lục bình cứ tím dạt theo thủy triều

Còn đây giọt nắng cuối chiều
Lơ ngơ héo hắt xuống hiu quạnh ngày
Còn đây giọt rượu vần xoay
Lấy ai "dục ẩm" mà say "nhân hồi"

Đêm người sương bạc tuyết vôi
Lòng như dã thú mất mồi điếng đau
Quan san ngàn dặm dàu dàu
Ghét yêu làm được gì nhau bây giờ

Chiêm bao một giấc trở cờ
Kẻ đi đỏ ngực, người về cỏ xanh
Lam nham hồn phách tri hành
Dưng không quê quán hóa thành cố hương

Dưng không chí tại tha phương
Để từng mông quạnh buồn thương lấy mình
Thôi thì lặng một ân tình
Ai tri ngộ đó về thinh không này!

       14-
Tuổi xuân tìm một mùa xuân
Lá nằm úp mặt trên rừng phơi sương
Kinh qua khói lửa sa trường
Hoa trên nhánh củi thôi hương sắc mùa

Chừ đây mưa thắng nắng thua
Ướt người kẻ chợ bán mua phiên đời
Khách qua không trả một lời
Rong rêu lớp lớp chào mời với ai

Áo xưa vẫn nếp trang đài
Môi xưa vẫn nụ liêu trai hững hờ
Chỉ con đường mới ngẩn ngơ
Chỉ đôi hài mới đỏ bờ xứ xa

Đứng từ đông chí đứng qua
lập xuân mà tiếc người ta đi rồi
Lật bàn tay đếm chỉ trôi
Duyên kia phận nọ lở bồi chi đâu

Bên này sông mấy nhịp cầu
Buồn thương mà dục trôi mau lục bình
Cuối dòng là cửa phù sinh
Trùng dương dẫu sóng, u minh vẫn bờ
Thì thôi khuất nẻo mịt mờ
Trên lầu Hoàng hạc bài thơ ru đời...

       15-
Tàu qua xình xịch, tàu về
Rùng mình ga xép dạ đề còi khuya
Gọi làm chi, đêm chia lìa
Tay này buông lấy, tay kia níu vào
Đưa người một chuyến bôn đào
Là duyên tri ngộ vẫy chào trăm năm

Tàu đi biệt bóng biệt tăm
Quên ai hóa đá thơm trầm thiên thu
Hạt mưa thạch nhũ tít mù
Gieo neo thạch tượng huyền phù nhớ nhau

Lòng người còn mấy nông sâu
Liệu qua nắng lửa mưa dầu mấy phen
Tàu xuyên bụng núi pha đèn
Bên kia sáng tối trắng đen mặc tình

Ờ, đi từ độ bãi binh
Ờ, đi khói lửa đao binh lụi tàn
Ờ, đi như bóng ma hoang
Ờ, đi cô quạnh giữa lang sói đời

Tàu về, tàu hú mỏn hơi
Thì thào ga cũ gầm trời người xưa
Thôi thì, nấc cụt bởi mưa
Tiếng còi khắc khoải như chưa báo về.

         16-
Đi tìm giọt máu trong rừng
Máu đâu không thấy chỉ từng vạt hoa
Ừ thì máu đất chan hòa
Hương nồng sắc thắm dưng là cố tri

Đi về động cát từ ly
Hát trên hoang phế sử thi trùng trùng
Sóng xa dội tiếng vô cùng
Ngực xưa sẹo cũ chập chùng ra khơi

Lòng người duyên hải cạn vơi
Bên rừng bên biển biết nơi nao ngồi
Phải chi là nhánh mây trôi
Bay từ phía lở sang bồi phía không

Đi từ chiều khói đốt đồng
Đi qua tới chỗ đèn lồng hoa đăng
Chạm lòng một nỗi băn khoăn
Đường quê muôn dặm nhọc nhằn để ai

Xứ người thăm thẳm vị lai
Lê đôi chân mỏi qua phai tàn mùa
Chào nhau một vẫy tay thua
Đi không ngoảnh lại e khua động người
Thôi thì một chút máu rơi
Coi như tưới tắm xuân đời chút xanh.

             17-
Sông chảy về đâu, sông ơi?
Thiên thu mấy gọi sóng bời tràng giang
Con đò cong vít sang ngang
Binh nhung máu sẩm về loang loáng chiều
Dường nghe quạ chối từ diều
Thanh tân mấy tiếc bến liều lĩnh xưa?

Hiu hiu gió, dè dè mưa
Mùa đông bên đó có chừa bên đây?
Người quen còn níu bóng mây
Hỏi lòng viễn xứ đã đầy người dưng?
Cách nhau mấy đỗi vô chừng
Sao trăm năm cứ chưa từng gọi tên

Người về vơ vét nhớ quên
Hỏi con chim Khách, chim hềnh hệch kêu:
Sá gì một chuyến phiêu lưu
Chưa quen tuyết trắng phủ đều đầu xanh
Về chi?
Mộng ấy không thành
Chí kia không trọn, công danh không toàn

Sông trôi muôn dặm đời mòn
Người đi vạn lý chợt hoàng hôn buông
Thì thôi, cánh vạc cuối nguồn
Theo chiều gắp ngọn gió buồn bay xuôi
Thôi thì dừng bước tới lui
Trừng trừng con mắt ngậm ngùi tiếc nhau.

            18-
Thương bàn chân lắm buồn đau
Bôn ba từng khắp vàng thau xứ người
Tiếng em cười vỡ mặt trời
Đôi ba vụn nắng xuống đời rạ rơm
Mặc ai vay trả áo cơm
Mặc sao mai nổi, sao hôm cứ chìm
Cứ gì vun vút cánh chim
Cứ gì đất mẹ đau niềm tha hương

Một bầy sĩ tượng bốn phương
Lê la từ buổi sa trường khói tan
Từ đêm thúc ké trên giàn
Nghiến răng nghe máu sôi tràn lửa thiêu

Đôi bờ vinh nhục sớm chiều
Ngồi nghe ô sử muôn điều khen chê
Cầm lòng xuống ngọn tào khê
Dường đêm ngắc ngoải tứ bề khôn nguôi

Thôi thì một tiến mười lùi
Bán thân xứ lạ, mua vui qua ngày
Thôi thì đi gió về mây
Chờ thiên thu gọi, vẫy tay ngàn trùng.

         19-
Tìm ai sót nửa mặt người
Xa xăm nửa thoáng giọng cười điêu linh
Đêm xênh xang nhạc cung đình
Nhìn nhau mắt kép rập rình mắt đơn
Cầu vồng tán sắc giang sơn
Áo là quần lụa thôi hờn oán nhau

Bóng con hoàng hạc mái lầu
Nhìn ra sông bạc kêu sầu bi thương
Cố nhân nan ngộ tha hương
Gặp nhau chỉ để hoang đường phù hoa

Áo người xưa nhíu đôi tà
Vá sông núi cũ quan hà một mai
Giờ nhìn nhau khẽ tàn phai
Gượng cười một nụ phẩy tay vô hồi

Đêm son phấn rượu hoan bôi
Buồn vui đến mặn chát đôi môi cằn
Xứ người đau bước di dân
Vòng tay lỏng lẻo nhịp chân ơ thờ

Thì thôi dạ vũ cù bơ
Tri âm cù bấc tình hờ với nhau
Thì thôi áo mặc qua đầu
Trùng dương bên đó sóng nhàu mặc ai.

           20-
Ngang qua mùa đông tẩy trần
Vói tay thăm nụ tầm xuân quê người
Giật mình, nắng đã chết tươi
Cành khô trơ lá, tuyết lơi lả buồn

Mười mấy năm đi bỏ nguồn
Chỉ còn nốt lặng trên khuôn nhạc đời
Đành rằng một cuộc rong chơi
Mà sao nẫu ruột bời bời đêm xuân

Đèn trên trụ điện trừng trừng
Nhìn đêm đi lại ít mừng nhiều lo
Bóng người chênh chếch quanh co
Cành mềm e phải "cái cò ăn đêm"

Từ quy khắc khoải nổi chìm
Đông này tây nọ cánh chim đôi đàng
Phương trời hạ bạc thượng ngàn
Giọt xuân lả chả xuống tràng giang nhau

Thôi thì ước hẹn biển dâu
Người xưa ngoảnh lại, người nay vẫy chào
Thì đây một chén tri giao
Không trăm năm nữa,
say vào thiên thu.

         21-
Mây bay, nước chảy giang đầu
Đêm khuê nhi thoắt hồng lâu mộng về
Vườn trăng bóng lá tựu tề
Tiếc xưa trót gởi câu thề lên trăng
Chừ trăng rụng xuống thường hằng
Muôn từ ly cũ vụn tàn phai mau

Ngựa về móng gõ vọng đau
Hờn con anh vũ quên trau chuốt lời
Lê ngàn bước nhọc chơi vơi
Hỡi ơi, vô vọng bên trời tha hương

Mộng nương, ừ, khẽ Mộng nương
Gọi chiêm bao ấy về sương khói này
Cũng đành hư ảo đó đây
Dỗ nhau một giấc mỏng dày ái ân
Vòng tay nhau chợt thanh tân
Từng nhan sắc cũ xa gần bay lên
Hồn ma cõi trước mông mênh
Về như bóng quế bồng bềnh liêu trai

Tàn binh ngửa chén an bài
Rượu chinh chiến ấy thôi hoài cố hương
Say làm chi nữa, hoang đường
Cơn mơ đất khách Tầm Dương hững hờ

Ờ, thì còn nửa câu thơ
Xem như chung kết tráo trơ một đời
Gởi lại em
Gởi lại người
Trăm năm không trọn ngậm cười thiên thu

Thôi thì trời đất du du
Có con tiểu tước hót ru phận mình
Thôi thì bia đá vô minh
Chờ nghe bia miệng nhục vinh
Vui?
Buồn?
________________
                          (HÙNG NGUYỄN)

Thứ Năm, 26 tháng 1, 2023

TẦM XUÂN EM. (Lục bát Hùng Nguyễn)

          TẦM XUÂN EM.

Chiều qua có kẻ giang hồ
Hai tay ôm mặt bi bô gọi đời
Rằng ta một thuở xa người
Trăm năm hun hút tiếng hời tầm xuân

Em ngồi cúi phận cố nhân
Nhăn đuôi con mắt tần ngần phẩy tay
Rằng em từ độ gió bay
Đã thôi gỡ mũi cỏ may gấu quần

Chiều qua có đứa phong trần
Xuống vườn cởi áo tầm xuân hoa cà
Rằng ta thấp chí nam kha
Về như mây trắng khẽ qua tóc người

Em ngồi he hé nụ cười
Tháng Giêng lấp ló nửa mời nửa xua
Rằng em con gái có mùa
Đã đi đi hẳn đừng đùa cợt nhau

Chiều qua có gã to đầu
Hôn lên môi cũ tìm màu son quen
Rằng ta vỡ mộng trăng đèn
Nghe vinh hoa ấy trống kèn dửng dưng

Em ngồi khép vạt tầm xuân
Giấu hương sợ đượm thanh tân cháy mình
Rằng em qua cửa lụy tình
Có ôm ôm khẽ kẻo khuynh đảo lòng.
 

                    (HÙNG NGUYỄN)

            




 CUỐI NĂM SOI GƯƠNG. (lục bát Hùng Nguyễn)

              CUỐI NĂM SOI GƯƠNG.

Rảnh tay o bế lại mình
Những hoang phế cũ thình lình mới toanh
Cái mặt là của để dành
Đôi ba nhăn nhúm hóa thành... có duyên
Con tim là của đáng tiền
Xài sang cho đã giờ tiền mãn... xuân
Săm soi tủi tủi mừng mừng
Lòng em mới quá, độ chừng... hồi dương.
 

                        (HÙNG NGUYỄN)