Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

Thơ Hùng Nguyễn - (Trang 9)








         Bông Giấy Cô Tô

Bông Giấy bằng... giấy: không gai
Ai đem chôn đỏ cội đài Cô Tô
Quan san trắng tuyết xanh mồ
Duyên tình trở mặt, ngựa thồ lơn tơn...
  
______________________________

      Mùa buồn lá Mai

Đâu phải lá vàng của mùa thu
Lá khô từ độ xuân rũ tù
Ta dọn vườn Mai ngày nắng khú
Quét mùa tình hạ chí đông du...
   
____________________________

       Hoa Sống đời

Hãy để mặc ta... mặc ngày qua...
Ta phiêu ta hốt bóng hồn hoa
Trăm năm thí mặc đời đen đỏ
Ta vốn khô rồi tự thuở xa...
   
__________________________

       Hoa Sữa tháng Năm

Mưa tháng Năm bò toài qua khe cửa
Nắng tháng Năm xiên khung chớp màu trà
Ta đợi em... tán rã rời hoa Sữa
Hương sắc rụi tàn, tình cũng tiêu ma...
   
________________________________

      Hoa Bằng Lăng

Phố nhớ thương ai... tím Bằng Lăng tím ?
Người nhớ thương ai... mắt biếc hoàng hôn ?
Ta bá đạo... yêu rối mù bề bộn
Trăm phố ngàn người... tím ngắt trái tim ?
   
__________________________________

       Hoa Dã Quỳ mọc dại

Dường như hạt giống của trời
Nụ vàng xiu xíu bên đời cội Si
Nghiêng thân che chở xuân thì
Bao giờ em lớn, Dã Quỳ tôi ơi !?!?!?
   
_________________________________

      Hoa Cát Tường

Tặng em đôi đóa Cát Tường
Phấn hồng khắc khoải, tím sương ngàn trùng
Đoạn tình hấp hối lâm chung
Người vui hạnh ngộ, mình ung dung... buồn.
  
____________________________________

        Hương hoa

Chợt nhũ hoa... thơm như hoa Sữa
Chợt lòng lành... như trẻ sơ sinh
Chợt tĩnh hằng... ghé qua ô cửa
Chợt cuối đời... chạm khẽ bình minh.
   
________________________________

                              
       hOàNg HôN tRăNg NoN...

Chiều bệt xuống
Và mặt trời gục trên vai tôi ràn rụa
Ngày bỗng tàn
Và tôi thoáng chốc vỡ thành sao
Tôi đong tôi - từng lon bơ hàng xáo
Nhẩm thiếu thừa lo ngày tháng ăn gian
Tôi đếm tôi - từng mảnh rời nứt rạn
Nắng một thời quang hợp đến xanh um
Chợt không còn ai
Chiều rỗng
Rượu
Thơ
Tay ba đàn đúm
Tôi một mình
Thèm đốt que diêm thắp đỏ hoàng hôn
Đâu đó bóng quỷ bóng thần - hổ lốn
Valse mù xoay - xe rác đổ nhạc chuông...

Chiều khuỵu xuống
Và bầy chim mắt nâu luống cuống
Ngày bỗng tàn
Và tôi nhẫn nha vê ký ức tôi
Tôi cuộn tôi chặt - từng sợi tình ám khói
Vàng óng chiều trong ốc đảo màu trà
Tôi sờ soạng tôi - đụng da đụng thịt - gỗ đá
Đâu có trái tim nào bơm máu để làm duyên
Chợt không còn ai
Chiều đặc
Rượu
Buồn
Đi vé khứ hồi trên cửa miệng
Tôi một mình
Cười so le xô lệch môi răng
Đâu đó tiếng quạt máy
gãy nhông quay lắc cắc
Tội nghiệp chiều - thấp khớp cứng đơ...

Chiều tụt xuống
Và trăng non nửa vành nín thở
Ngày bỗng tàn
Và tôi trần trụi ngữa trống lòng
Tôi trải tôi ra, chết cha, ẩm mốc
Thượng đế nông nhàn - đi vắng bỏ quên tôi
Tôi phơi tôi - nắng mềm - ngày cạn vội
Đơm nong tình hóng sáng lỡ khuyết trăng
Chợt không còn ai
Chiều vuông
Rượu
Ma
Khua chuổi cười đoan trang thượng thặng
Tôi một mình
Đủng đỉnh dạo chơi trong hương sắc yếm đào
Đâu đó hồi hồi mỏ đời chuông đạo
Xôn xao gõ chiều giần giật tưng tưng...

Chiều nằm xuống
Và đêm nhón gót lên - thơm lựng
Ngày bỗng tàn
Và tôi chín trên cây
Tôi tự rụng - một, hai, ba...gượng dậy
Đâu tay người nâng phận lá níu cành khô
Tôi trồng tôi - nẫy mầm trong huyệt mộ
Nở thành hoa đỏ ối mặt đờ say
Chợt không còn ai
Chiều mục
Rượu
Tôi
Tay ba qua tua đùn đẩy
Tôi một mình
Châm lửa rượu xanh lè nướng khét hoàng hôn
Đâu đó nép nửa trăng non đần độn
Mọc trong tôi... tua tủa... dậy thì đêm...
   
______________________________________

             Lỡ thì
        
 Chiều qua hoa cúc lỡ thì
Vàng rơi sáng bậu, em đi đâu rồi ?
Cánh tàn vãi rộn đầu hồi
Xênh xang lưng áo mồ hôi hương người.

Đêm qua trăng vỡ lỡ thì
Vàng mù bóng guốc một đi không về
Nguyệt kỳ biết có hẹn thề
Một ngôi sao rụng tứ bề trăng tan.

Sáng nay con gái lỡ thì
Vàng sông ướt mắt mùa thi sang đò
Sắc xuân mê mãi điệu hò
Đợi em khản giọng... học trò đăng khoa.

Lỡ thì... Thưong bậu lỡ thì
Hoa tàn nguyệt tận còn gì cho ai ?
Vàng son thôi cũng một mai
Rót nghiêng câu hát... hắt ngoài... quang san.
   
_________________________________

                  
   Trăng Lý Bạch - Trăng người

...
Lý Bạch say ôm trăng mà chết
Ta say mềm bóp chết một vầng trăng
Bao nhiêu gã dối đời mê trăng khuyết
Quá nhiều tên làm dóc đòi bẻ gãy câu thơ
Chỉ tội mình ta đói tình mang nợ
Thơ rượu vụn vằn trút bực lên trăng...

...
Lý Bạch say mê vầng trăng trinh nữ
Ta say nhừ đành đắm đuối trăng quá thì
Áo mây xé nát: ta tiền sử
No một mắt nhìn, ta bỏ đi
Đời như rừng - Rừng đầy thú dữ
Hà hà... danh gia ơi! trăng ngất dưới cội si...

...
Lý Bạch chết, trăng còn ở lại
Ta chết đêm này trăng cũng chết theo
Có mấy giòng sông để người vụng dại
Sao không lên ngàn ôm lấy bóng trăng treo ?
Ta hưởng dương chỉ dăm người ái ngại
Trăng hưởng thọ rồi, đời bày đặt a dua... hò reo.
   
______________________________________

                             
           Mê đêm

Giá gì em chưa thuộc về ai
Giá gì em không thuộc vào ai
Đêm nay hai đứa liêu trai cận kề...

Giá gì thời khắc mãi vô tri
Giá gì sông biển cũng ngu si
Đêm nay hai đứa cùng đi không về...

Lên ngàn !
Lên ngàn ! Lên đỉnh ước thề
Tay nhau ta gối... Đêm mê... buồn buồn...

Mưa đêm buôn buốt tình suông
Anh đâu muốn thế... Em buồn mặc em

Khóc đi em ! Cười đi em !
Tận nơi xa lắc anh mềm... tim mềm... thế thôi.

Giá gì anh thoắt vụt thành Người
Giá gì em rụng xuống hè đời
Giá gì mình im tiếng bặt hơi
Đêm nay hai đứa xách đời tặng nhau...

Mê đêm ! Lạnh lắm... Mê đêm
Tay em nhỏ quá - nửa thềm... trăng reo
Chênh chênh bán nguyệt đèo heo
Nửa đêm em lỡ khóc, anh biết trèo vào được không ?

Giá gì em sương giọt chua cay
Giá gì anh nắng sợi chiều xoay
Giá gì đôi mình cùng hoang dã cuồng quay
Để đêm nay... mê đêm
Để... mê đêm đêm nay
Sông về lòng biển, để biển... vày vò sông...
   
___________________________________

                             
          Lã lơi

Lã lơi say sóng con thuyền
Lã lơi say rượu trong miền tay em
Lã lơi áo xống xệch đêm
Lã lơi tay lạ vo mềm sỏi xanh...

Lã lơi chiều ngả lưng đồi
Lã lơi ai khóc chảy trôi bóng ngày
Lã lơi trốn nợ tình vay
Lã lơi vàng úa ngón tay phố phường...

Lã lơi lá múa nghê thường
Lã lơi mùa rụng giữa đường bâng quơ
Lã lơi ngực đọng bài thơ
Lã lơi trăng hát bên bờ rêu em...

Lã lơi... Em lã lơi rồi...
Lã lơi duyên phận đất trời gần xa
Lã lơi người kín trong ta
Lã lơi hồn rách thành ba bốn phần...

Lã lơi chìa một ngón chân
Lã lơi tôi ngậm vết thâm địa đàng
Lã lơi chăn gối rộn ràng
Lã lơi cúi xuống... ngàn vàng... (em đau?)
   
________________________________

                         
    Đêm nay, chợt mưa...

Đêm nay, nghe tếng mưa rơi
Mưa đêm rơi xuống ngày tôi
Mưa môi rơi xuống đời tôi
Mưa mắt rơi xuống đời tôi
Mưa tình rơi xuống đời tôi
Buồn ơi ! Thăm thẳm... Tôi ngồi... hắt hiu...

Đêm nay, nghe tiếng mưa dài
Rơi như nước mắt lạc loài người xa
Khóc mờ lên cuộc phong ba
Trăm năm rót tiếng ơi à nhớ nhau
Thương mình chậm một bể dâu
Mưa tôi lỡ giọt chạm đau em rồi...

Đêm nay, nghe tiếng mưa sa
Gõ lên nỗi nhớ đôi ta vỡ lòng
Em xuân phân, tôi tận đông
Hai miền xuôi ngược hai giòng đối lưu
Lam sao thương ? Làm sao yêu ?
Ướt nhau chi giọt mưa Ngâu Ngân hà ?...

Đêm nay, nghe tiếng mưa rơi
Mưa em thút thít trời xa
Mưa em nức nở đời xa
Mưa em ràn rụa người xa
Mưa em mằn mặn lòng ta
Mưa em lã chã... xót xa... điếng buồn...
   
_________________________________

                                   
    Quê Hương... trong tôi


Quê hương tôi... im ắng chào buổi sáng
Tiếng đạn bom tắt ngấm tự lúc nào
Ngọn đồi hăng mùi thuốc súng, tanh mùi máu
Hàng lớp xác người vung vãi - ghẻ lạnh chân
Mẹ già khô lệ - lê la ngớ ngẫn
Giận thằng con đang đính trên bùng nhùng concertina
Đêm qua ầm ào - sớm mơi này yên ã
Lặng trút thây người vun huyệt mộ vô danh...


Quê hương tôi... Cha ngồi bên bờ sông đan lát
Gầy lại đời lỡ bước dạo ly hương
Cài nang lóng dày, lậng tình bại tướng
Dao vót rời tay ngỡ kiếm lệnh rơi văng
Cha - một đời súng gươm kiêu mãnh
Để chiều nay nhìn trời mây bèo bọt nổi chìm
Áo cha xám xịt mờ khói sông tím biếc
Lưng còng vêu sao gánh nổi san hà?...


Quê hương tôi... Mẹ gánh quang rau muống
Ai...mua... -Bán đứt mẹ cho rồi
Cánh cò nhỏ mà bờ sông lầy lội
Mẹ đi tìm chút rìu rác cho con
Một chút thôi để mẹ giao thật trọn
Sử thi đời cha mẹ nên duyên
Nếu biển cả cảm thông lòng cửa biển
Bước valse về tủi mấy nhịp slow...


Quê hương tôi... thâm u - rừng độc bộ
Máu vụng về nhễu - từng bước ngựa hoang
Núi sông vá víu... bài thơ vỡ toác
Gã Kinh Kha chết cười - tay ngọc mỹ nhân
Thôi thì thôi, trả hết đời hương phấn
Xách trái tim đi từ biệt nhân gian
Đêm nằm nghe chập chùng tình ca phóng đãng
Quên hết rồi... đường cũ - mặt trời xa...


Quê hương tôi... cũng hai mùa mưa nắng
Phố thị tứ thời - xuân hạ thu đông
Chiều lê thê - con gái miền Tây lạc lõng
Dạo hoa viên rao diễu bán thân Kiều
Mẹ già gõ nhịp khúc Bài Chòi lạc điệu
Có Lý Thông về thương cô Cám bơ vơ
Gã lính cũ tủi thân xót đời vay nợ
Chiều lơn tơn đi đếm bước chân chiều...


Quê hương tôi... còn chút tôi mang nợ
Máu khô rồi, tim cũng đã ngưng khua
Mai tôi đi thôi - dẫu bỏ vầng trăng góa bụa
Biết còn ai chia chác nỗi tha phương
Lạc quê hương giữa đời thơ hoang tưởng
Nơi tôi về đâu cũng chỉ nữa ánh trăng
Nơi mẹ đợi - Tóc trắng lẫn vào chiều tuyết trăng
Nơi em chờ - Vàng đời vàng mãi sắc đèn khuya...


Tôi đành bỏ đi...

                                     (HÙNG NGUYỄN)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét