Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

Trang thơ tình "NGƯỜI ĐÀN BÀ KHUẤT BÓNG" - Hùng Nguyễn.







          Mùa trăng lạ.

Vĩnh biệt thôi em, chia tay thôi
Vầng trăng đồng lõa cũng đi rồi
Hồi còi định mệnh vang chia cách
Nước mắt chi mà nhức tim côi.

Vĩnh biệt thôi em, em về đi
Nán thêm một chút được thêm gì
Tiếc chi đêm mộng tình nghiệt ngã
Khép lòng ngoảnh mặt khóc từ ly.

Vĩnh biệt thôi em, về thôi em
Coi như lỡ quá chén say mèm
Cũng may trong cõi đời hoang dại
Chỉ có mỗi tôi, có mỗi em.

Vĩnh biệt thôi em, ôm lấy nhau
Giữ chút hương nhau đến bạc đầu
Mai về quên quách mùa trăng lạ
Đùng đưa ru võng mỗi mùa... sau.
   
_______________________________

                              
             Kỷ vật

Tôi tặng em :
Vết răng cắn trên da hằn dấu
Đau lặng lẽ
Đau cơn đau ân sũng ngọt ngào.
Em tặng tôi :
Vết tình khắc trong tim ứa máu
Đau buốt lòng
Đau cơn đau tới chết vẫn còn đau.
   
____________________________

            Lỗi lầm

Và... em chợt đến bên đời
Nghiêng bờ tóc rối thương người oan khiên
Dẫu sau đau nỗi muộn phiền
Cũng đành một thoáng qua miền khói sương...

Và... tôi chợt gục bên đường
Ngực em trắng quá tôi vương tội tình
Ngập ngừng cửa ngõ u minh
Thương người... vô ngã, thương mình... vô tâm.
   
___________________________________

                              

     kHi NgƯờI đÀn Bà Đi HoAnG


Khi người đàn bà đi hoang
Nàng sẵn lòng mang cho tất cả
Như ngọn nến cháy hết mình cho trọn đêm hoang
Nàng không còn dĩ vãng
Nàng quẵng xa thực tại
Nàng chối bỏ tương lai !??!?

Khi người đàn bà đi lạc
Nàng không còn giữ chút hành trang
Như con thuyền ra khơi gãy rời bánh lái
Chăm chăm bến đổ đời xa mút mãi ngàn xa ?

Khi người đàn bà vụng dại
Nàng tặng người tất thảy
Như giọt mưa rớt hết mình cho thấm hết mùa đông
Nàng vô tư khóc cười quanh ác mộng
Thả trái tim rơi
Vung vãi... nát tan...

Khi người đàn bà ngả đầu
Nàng đi
Đường về khuất lối
Đất bao dung
Trời không cứu nổi
Vực đắm mê mê đắm chết trong nhau...

Khi người đàn bà... bốc lửa
Một gã không còn gì... nên chết cho xong
Một gã không được gì... thiêu mình cháy bỏng
Riêng mình Nàng lẻ độc...
Đi hoang...
Một mình...
Lang thang...
Lang thang...
Trong vườn Chúa vốn vô biên...
   
____________________________________

                             
          Đêm Quỳnh nở

Thình lình em đến, thình lình em đi
Thoắt ẩn hiện như mưa nắng Saigon
Nỗi buồn chưa vơi, niềm vui chưa trọn
Em sang đường làm khách trọ đời tôi
Đêm thiên lý, vội tay run vai mõi
Nước mắt giọt dài ướt mắt vô lương
Xin cho rơi tận đáy hồ mộng tưởng
Để mai này tỉnh giấc... hoãng, liêu trai.

Thình lình mưa đến, thình lình mưa đi
Hai điện tích trái cực vô tình gặp
Tiếng sấm trơ vọng về từ vực thẳm
Tội nghiệp đường tình bên ướt bên khô
Một em quên đời - Một tôi gãy đổ
Giọt mưa nào gột rửa sạch ăn năn
Môi ấm ngọt thơm đêm tình lạnh đắng
Ta đưa nhau về... địa ngục đời nhau.

Thình lình trăng đến, thình lình trăng đi
Sáng tóc em vương lung linh oan nghiệt
Trăng đồng phạm lỡ thương người miên viễn
Biết làm sao, đêm Quỳnh nở khai sinh
Thôi, đổ thừa tại chiều qua... thiên định
Nắng vội tàn... tình dứt áo vượt biên
Trăng chia sẻ - để rồi trăng biền biệt
Để mịt mù... cổ tích kể... đời sau.
  
__________________________________

               Mộng du

Em mộng du vòng tay người ủ ấm
Môi hôn tàn thắp lửa một môi hôn
Có phải gió trăng đâu mà lẫn trốn
Một đóa mây nồng đưa đón đêm thâu ?

Ta mộng du mắt môi ai ngọt lịm
Tựa ngực em nghe sênh phách lỡ lầm
Chút hương trăng, chút hương người lạ lẫm
Quên trăm năm quá bước muộn ngàn năm ?

Em mộng du ta đi qua tiền kiếp
Dẫu muộn màng cũng sáng một mùa trăng
Tan vào nhau, từ từ, rồi tan hẵn
Lỡ tình phiêu đành tan trốn mắt đời.

Ta mộng du ta yêu em bất chợt
Thoáng nồng nàn rồi đau đớn muôn niên
Mai trăng lặn em lên bờ bỏ biển
Bỏ mặc ta, mặc sóng dập triền miên.

Người mộng du - Vầng trăng cũng mộng du
Thôi, để lại một góc tim lỗi nhịp
Mai vào thiên thu chôn theo hoài niệm
Có đêm trăng - có hai... Ngốc mộng du.

                                      (HÙNG NGUYỄN)

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét