CHÂN DUNG NGƯỜI CŨ.
-17
Sông chảy về đâu, sông ơi?
Thiên thu mấy gọi sóng bời tràng giang
Con đò cong vít sang ngang
Binh nhung máu sẩm về loang loáng chiều
Dường nghe quạ chối từ diều
Thanh tân mấy tiếc bến liều lĩnh xưa?
Hiu hiu gió, dè dè mưa
Mùa đông bên đó có chừa bên đây?
Người quen còn níu bóng mây
Hỏi lòng viễn xứ đã đầy người dưng?
Cách nhau mấy đỗi vô chừng
Sao trăm năm cứ chưa từng gọi tên
Người về vơ vét nhớ quên
Hỏi con chim Khách, chim hềnh hệch kêu:
Sá gì một chuyến phiêu lưu
Chưa quen tuyết trắng phủ đều đầu xanh
Về chi?
Mộng ấy không thành
Chí kia không trọn, công danh không toàn
Sông trôi muôn dặm đời mòn
Người đi vạn lý chợt hoàng hôn buông
Thì thôi, cánh vạc cuối nguồn
Theo chiều gắp ngọn gió buồn bay xuôi
Thôi thì dừng bước tới lui
Trừng trừng con mắt ngậm ngùi tiếc nhau.
-18
Thương bàn chân lắm buồn đau
Bôn ba từng khắp vàng thau xứ người
Tiếng em cười vỡ mặt trời
Đôi ba vụn nắng xuống đời rạ rơm
Mặc ai vay trả áo cơm
Mặc sao mai nổi, sao hôm cứ chìm
Cứ gì vun vút cánh chim
Cứ gì đất mẹ đau niềm tha hương
Một bầy sĩ tượng bốn phương
Lê la từ buổi sa trường khói tan
Từ đêm thúc ké trên giàn
Nghiến răng nghe máu sôi tràn lửa thiêu
Đôi bờ vinh nhục sớm chiều
Ngồi nghe ô sử muôn điều khen chê
Cầm lòng đi khắp tứ bề
Dường đêm ngắc ngoải dạ đề khôn nguôi
Thôi thì một tiến mười lùi
Bán thân xứ lạ, mua vui qua ngày
Thôi thì đi gió về mây
Chờ thiên thu gọi, vẫy tay ngàn trùng.
-19
Tìm ai sót nửa mặt người
Xa xăm nửa thoáng giọng cười điêu linh
Đêm xênh xang nhạc cung đình
Nhìn nhau mắt kép rập rình mắt đơn
Cầu vồng tán sắc giang sơn
Áo là quần lụa thôi hờn oán nhau
Bóng con hoàng hạc mái lầu
Nhìn ra sông bạc kêu sầu bi thương
Cố nhân nan ngộ tha hương
Gặp nhau chỉ để hoang đường phù hoa
Áo người xưa nhíu đôi tà
Vá sông núi cũ quan hà một mai
Giờ nhìn nhau khẽ tàn phai
Gượng cười một nụ phẩy tay vô hồi
Đêm son phấn rượu hoan bôi
Buồn vui đến mặn chát đôi môi cằn
Xứ người đau bước di dân
Vòng tay lỏng lẻo nhịp chân ơ thờ
Thì thôi dạ vũ cù bơ
Tri âm cù bấc tình hờ với nhau
Thì thôi áo mặc qua đầu
Trùng dương bên đó sóng nhàu mặc ai.
-20
Ngang qua mùa đông tẩy trần
Vói tay thăm nụ tầm xuân quê người
Giật mình, nắng đã chết tươi
Cành khô trơ lá, tuyết lơi lả buồn
Mười mấy năm đi bỏ nguồn
Chỉ còn nốt lặng trên khuôn nhạc đời
Đành rằng một cuộc rong chơi
Mà sao nẫu ruột bời bời đêm xuân
Đèn trên trụ điện trừng trừng
Nhìn đêm đi lại ít mừng nhiều lo
Bóng người chênh chếch quanh co
Cành mềm e phải "cái cò ăn đêm"
Từ quy khắc khoải nổi chìm
Đông này tây nọ cánh chim đôi đàng
Phương trời hạ bạc thượng ngàn
Giọt xuân lả chả xuống tràng giang nhau
Thôi thì ước hẹn biển dâu
Người xưa ngoảnh lại, người nay vẫy chào
Thì đây một chén tri giao
Không trăm năm nữa,
say vào thiên thu.
-21
Mây bay, nước chảy giang đầu
Đêm khuê nhi thoắt hồng lâu mộng về
Vườn trăng bóng lá tựu tề
Tiếc xưa trót gởi câu thề lên trăng
Chừ trăng rụng xuống thường hằng
Muôn từ ly cũ vụn tàn phai mau
Ngựa về móng gõ vọng đau
Hờn con anh vũ quên trau chuốt lời
Lê ngàn bước nhọc chơi vơi
Hỡi ơi, vô vọng bên trời tha hương
Mộng nương, ừ, khẽ Mộng nương
Gọi chiêm bao ấy về sương khói này
Cũng đành hư ảo đó đây
Dỗ nhau một giấc mỏng dày ái ân
Vòng tay nhau chợt thanh tân
Từng nhan sắc cũ xa gần bay lên
Hồn ma cõi trước mông mênh
Về như bóng quế bồng bềnh liêu trai
Tàn binh ngửa chén an bài
Rượu chinh chiến ấy thôi hoài cố hương
Say làm chi nữa, hoang đường
Cơn mơ đất khách Tầm Dương hững hờ
Ờ, thì còn nửa câu thơ
Xem như chung kết tráo trơ một đời
Gởi lại em
Gởi lại người
Trăm năm không trọn ngậm cười thiên thu
Thôi thì trời đất du du
Có con tiểu tước hót ru phận mình
Thôi thì bia đá vô minh
Chờ nghe bia miệng nhục vinh
Vui?
Buồn?
(HÙNG NGUYỄN) .